Vương Trác lúc này kinh ngạc đến cực hạn, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Nếu Lạc Tú thực sự là một cao thủ của cảnh giới Thông thần, thì ông ta thực sự không đắc tội nổi, ngay cả Lâm Hóa Long cũng đắc tội không nổi.
Tức thì, Vương Trác cúi đầu nhận sai.
“Tôi xin lỗi, cậu Lạc, là tôi mạo phạm cậu.” Thái độ của Vương Trác trước sau thay đổi quá nhanh.
Trước đó, bị Lạc Tú tát vài cái, trong lòng ông ta đầy phẫn uất.
Nhưng bây giờ ông ta thấy rất may mắn, bởi vì đó là một cao thủ cảnh giới Thông thần, với mấy câu nói lúc nãy của mình thì đủ để bị giết ngay rồi.
Đối phương hiển nhiên là tu dưỡng cực cao, cực kỳ có phong độ. Nếu đổi sang những cường giả cảnh giới Thông thần khác thì ông ta đã chết từ lâu rồi.
“Cậu Lạc, tôi xin lỗi.” Lâm Hóa Long cũng xin lỗi một lần nữa. Từ sau trận chiến ở khu Tây Tạng, ông ta đã hiểu được, ít nhất bên ngoài thì Lạc Tú đã là người đứng đầu Hoa Hạ rồi!
Mặt khác, Chu Khải vẫn tỏ vẻ phẫn nộ. Ông ta là người của nhà họ Chu ở đảo Tần Hoàng, đã có một vị Võ Thánh tọa trấn từ lâu, dù Lạc Tú là Võ Thánh thì sao?
“Chuyện của tôi không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được!” Chu Khải đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng rồi hung ác nói.
“Vậy ông muốn tính toán như thế nào?” Lạc Tú đá một cước tới, lại đạp Chu Khải ngã xuống đất.
“Võ Thánh, nhà tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337621/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.