“Cái gì, cậu chính là Lạc Vô Cực ư?” Mọi người kinh ngạc nhìn Lạc Tú. Tất cả các đại lão và tông sư đến từ mọi tầng lớp xã hội đều kinh ngạc không thôi. Bọn họ nghe nói vị thiếu niên tông sư ở Hoa Đông kia là bất khả chiến bại, nhưng nếu người trước mặt thì làm sao có thể miêu tả là tông sư được chứ? Và sau trận chiến ngày hôm nay, e rằng ba chữ Lạc Vô Cực, không chỉ vang danh ở Hoa Đông. Mà là toàn bộ Hoa Hạ! Những người có mặt ở đây đều là cao thủ, họ đã tận mắt chứng kiến sức chiến đấu của Lạc Tú. Giờ phút này nghe nói Lạc Tú chính là Lạc Vô Cực, mọi người lập tức vây quanh chào hỏi. "Sau ngày hôm nay, Lạc Vi Tôn sẽ được kính trọng ở Hoa Hạ." "Cái tên Lạc Vô Cực sẽ xuất hiện trên Thiên Bảng." Tin tức này lan truyền quá nhanh. Dù sao thì cũng chính là cái đại lão từ mọi tầng lớp xã hội đã đích thân tung ra tin tức. Cao thủ đứng thứ nhất Thiên Bảng đã được thay thế. Vị thiếu niên tông sư đến từ Hoa Đông, với khả năng bất khả chiến bại của mình, đã trực tiếp trở thành cao thủ đứng thứ nhất Thiên Bảng! Thiên Bảng đã không thay đổi trong hơn mười năm qua, rốt cuộc đến hôm nay cũng đã có sự thay đổi. Trong tích tắc, ba chữ Lạc Vô Cực đã nhanh chóng được lan truyền trên toàn quốc. Tại Tây Tạng, khi Lâm Hóa Long nhận được tin tức, ông ta lại không hề ngạc nhiên. “Tướng quân, Lạc Vô Cực này thực sự mạnh đến vậy sao?” Có người không nhìn thấy trận chiến kia nên không thể tin được. “Tôi chỉ có thể nói với cậu là cái danh cao thủ đứng đầu Thiên Bảng không đủ để mô tả sức mạnh của cậu ta.” Lâm Hóa Long lắc đầu. Haha, cao thủ đứng đầu Thiên Bảng ư? Làm thế nào mà Lạc Tú có thể chỉ được miêu tả là cao thủ đứng đầu Thiên Bảng chứ? "Nếu không có người tu pháp xuất thế, thì ở Hoa Hạ cũng không có ai là đối thủ của cậu ta. Cho dù có người tu pháp xuất thế thì cũng chưa chắc là đối thủ của cậu ta!" "Ở cảnh giới Thông Thần, cậu ta đã là bất khả chiến bại. Vậy thì sao có thể miêu tả sức mạnh của cậu ta với cái danh cao thủ đứng đầu Thiên Bảng được chứ?" Lâm Hualong thở dài một tiếng. Nhà họ Thẩm à, Thẩm Thiên Quân à, các người đã phạm sai lầm rồi! Về phần ở Thông Châu, sau khi Diệp Kính Bình nhận được tin tức, ông ta cũng tỏ ra khá bình tĩnh, như thể ông ta đã sớm coi đó như là một điều tất nhiên. “Song Nhi, ông biết, cho con bái cậu ta làm thầy, trong lòng con ít nhiều vẫn sẽ có cảm giác không phục, nhưng bây giờ, con còn có cảm giác đó không?” Dieejo Kính Bình hỏi Diệp Song Song. "Ông nội, đây là quyết định đúng đắn nhất mà cháu từng làm trong đời." Tại trường trung học Uất Kim Hương, kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần, các học sinh cấp ba đang ôn tập cũng lập tức nhốn nháo. “Chết tiệt, tôi vừa nghe cha tôi nói thầy Lạc đã trở thành cao thủ đứng đầu Thiên Bảng ở Hoa Hạ đấy!” Lưu Chí Cường đột nhiên chạy vào và hét lên. "Má nó, còn đọc sách gì nữa chứ?" “Đi gặp thầy Lạc, bảo thầy ấy dạy công phu cho chúng ta thôi.” Hàn Phong hào hứng nói. "Cút đi, nếu chúng ta không cố gắng, sau này sẽ ngại mồm khi nói mình là học trò của thầy Lạc đấy." "Các người nói xem, về sau Uất Kim Hương có thể trở thành thánh địa du lịch không, và lớp chúng ta có thể trở thành lớp học mạnh nhất trong lịch sử không?" "Dù sao thì người đứng đầu Thiên Bảng của Hoa Hạ đã dạy chúng ta mà!" Bên Hải Đông thì cũng tạm, nhưng một số gia tộc lớn vẫn biết chuyện này, và Hạ Nguyên Vũ cũng đã nghe được tin tức. Khi Hạ Nguyên Vũ báo tin này, có thể nói Hạ Hân Hân đã hối hận đến tột cùng ngay lập tức. Người đứng đầu Thiên Bảng của Hoa Hạ đó. Cho dù cô ta không biết Thiên Bảng tượng trưng cho cái gì, nhưng làm sao cô ta có thể không biết người đứng đầu có ý nghĩa như thế nào? Cô ta không ngờ rằng người có vẻ ngoài kém hấp dẫn ở sân bay kia lại đạt đến mức độ như vậy trong khoảng thời gian ngắn. Mà mức độ này là điều mà những người như họ chỉ có thể ngước nhìn thôi. “Chuẩn bị chuẩn bị, đi xin lỗi, lần này chị gái con cũng đi.” Hạ Nguyên Vũ vẫn cố chấp. Hạ Hân Hân thì gật đầu lia lịa. Về phần Yên Kinh, nhà họ Thẩm đã rất kinh ngạc sau khi tin tức này được tung ra. Sau đó nhà họ Thẩm lại mở một cuộc họp. Đặc biệt là Thẩm Thiên Quân, ông ta vẫn luôn có một ước mơ của riêng mình. Nếu không thì lúc xưa cũng đã không mang lễ vật đến cầu xin Lê Cửu, cũng không kiên trì luyện võ nhiều năm như vậy, coi như nội kình cũng có chút thành tựu. Còn về mối quan hệ giữa Lạc Tú và Lạc Vô Cực? Không ai trong nhà họ Thẩm nghi ngờ điều này cả, giống như trong một gia đình bình thường, cháu trai của bạn có mối quan hệ với Tổng thư ký Liên Hợp Quốc vậy. "Vi phụ vẫn không cam lòng, năm đó bị Lê Cửu chán ghét vì đã lớn tuổi, tôi mang lễ vật tới tận cửa nhưng ngay cả mặt mũi của người ta cũng không thấy, chỉ có một chữ cút.” Thẩm Thiên Quân vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này. "Lúc này, nếu Thiên Bảng đã đổi người, với thân phận hiện tại của tôi, nếu tôi đi cúi đầu thỉnh cầu vị cao thủ đứng đầu kia, tôi nghĩ có thể thành công đấy.” "Người còn sống thì cũng sẽ tranh giành từng hơi thở. Nếu vị đệ nhất Thiên Bảng kia nhận tôi làm đồ đệ, cho dù chỉ là đệ tử trên danh nghĩa, tôi cũng coi như có thể báo thù cho sự sỉ nhục mà Lê Cửu đã đối xử với tôi khi đó!" Thẩm Thiên Quân chậm rãi nói. Lúc trước số tuổi của ông ta cũng không tính là lớn, đi cầu xin Lê Cửu thì thật ra cũng được. Bây giờ, với thân phận và số tuổi của ông ta, nếu như đi cầu xin một người đàn ông trẻ ở độ tuổi đôi mươi, thật sự là có cảm giác hoang đường. Nhưng điều này tương đương với việc cho vị đệ nhất Thiên Bảng kia một chút thể diện. Xét cho cùng, dựa vào địa vị và uy tín của mình ở Yên Kinh, Thẩm Thiên Quân cảm thấy vị đệ nhất Thiên Bảng kia sẽ nể mặt mà không từ chối ông ta. Thậm chí là rất vui vẻ, bởi vì điều này tương đương với việc hy sinh bản thân để giúp đỡ cho uy tín và địa vị của vị đệ nhất Thiên Bảng kia. “Cha, nếu cha thực sự làm được điều này, đó sẽ là một sự hy sinh rất lớn.” Thẩm Ngọc Thành nói. “Tại sao chúng ta không để hậu bối đi chứ?” Có người mở miệng nói. “Hừ, các người thì biết cái gì?” Thẩm Thiên Quân xua tay, không thèm để ý. "Sự hy sinh nho nhỏ này, đổi lấy vinh quang tương lai của nhà họ Thẩm, cho dù tôi làm đồ đệ của vị đó thì sao chứ?" "Xấu hổ ư?" "Không, nhà họ Thẩm của chúng ta sẽ vì chuyện này mà phất lên!" “Hơn nữa, nhà họ Thẩm và vị đệ nhất Thiên Bảng kia sẽ ngày càng bền chặt. Trong tương lai, nhà họ Thẩm sẽ trở thành đệ nhất gia tộc trong cả nước, điều này sẽ chỉ là ngày một ngày hai mà thôi!” Thẩm Thiên Quân đã hạ quyết tâm. “Đúng rồi, Ngọc Thành, cha nghe nói con đã kết giao với vị đại điện của người giàu nhất rồi phải không?” Thẩm Thiên Quân lại hỏi. Thẩm Ngọc Thành gật đầu. "Cứ mạnh tay mà làm, kinh doanh là một canh bạc, không cần phải rón rén, chần chừ, làm kinh tế thì phải hết sức dũng cảm, dám làm những điều người khác không dám làm thì mới có thể đạt được sự nghiệp mà người khác không có được." "Nếu có cơ hội, không cần phải báo cáo gì cả, trực tiếp nắm bắt cơ hội, mạnh tay mà làm, nhà họ Thẩm chúng ta nên có sự quyết đoán như vậy!" Thẩm Thiên Quân lại dặn dò. “Cha ở bên này cũng sẽ nắm bắt, nhanh chóng gặp được vị cao thủ đệ nhất kia càng sớm càng tốt, con cũng phải nhanh chóng nắm bắt tận dụng thời cơ đi.” Thẩm Thiên Quân có linh cảm nếu nắm bắt được hai cơ hội này, nhà họ Thẩm sẽ lập tức đi đến vinh quang và quật khởi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]