“Giang Dật Hồng của nhà họ Giang, bởi vì không hài lòng với việc anh họ Giang Dật Phi trở thành người nắm quyền nhà họ Giang trong tương lai, nên đã mời sát thủ giết anh họ mình, hợp lý không?” Lạc Tú nói xong liền ném điện thoại di động sang một bên, sau đó lên xe. Trong xe sạch sẽ không có một vết máu, giống như Giang Dật Phi vừa mới chết ở bên ngoài xe. Mà Trương đại sư nói không sai, vừa rồi Giang Dật Phi thật sự đã khóc. Tiếc là anh ta không nói được lời nào, chỉ có thể im lặng mà khóc. Trông thật thảm hại. Nói cách khác, anh ta có thể nói, nhưng những gì anh ta nói đều là miễn cưỡng. Ví dụ, gọi điện thoại cho bố mình và kêu gọi cứu mạng. Ví dụ như nói với bố là anh ta bị em họ bắt đi. Trương đại sư cũng lên xe, sau đó liền đạp ga phóng xe đi thẳng. Chỉ còn lại thi thể của Giang Dật Phi, Giang Dật Hồng và tên sát thủ mặc đồ đen kia. Và không bao lâu sau, một chiếc Mercedes-Benz lao tới với tốc độ cực nhanh. Mercedes-Benz dừng lại cách đó không xa, một người đàn ông trung niên bước xuống xe. Người đàn ông đeo kính gọng vàng trông rất hiền lành, nhưng vẫn toát lên khí chất của một chủ tịch độc đoán, thậm chí có chút gian xảo. Một ông già đi theo sau người đàn ông. Hơi thở của ông già rất bình tĩnh, thần sắc ngưng trọng, hai mắt sáng ngời, trong tay cầm một thanh đường đao, thoạt nhìn là một cao thủ! Đây là vị tông sư của nhà họ Giang, Đường Vân! Và người đàn ông trung niên đó nghiễm nhiên là thái tử gia nhà họ Giang, Giang Khánh Quốc. Ngay khi Giang Khánh Quốc vừa bước tới, Peter rút súng ra và bắn về phía Giang Khánh Quốc. "Cẩn thận!" Thanh đao trong tay Đường Vân trong tích tắc vung ngang, chém mạnh ra, chặn trước mặt Giang Khánh Quốc, trực tiếp bổ vào viên đạn. Tuy nhiên, ông ta cũng bị đẩy lùi lại vài bước. “Mày là ai?” Đường Vân tức giận hét lên. “Tao muốn giết ông ta, lão già, đừng xen vào việc của người khác.” Peter chĩa súng về phía Đường Vân. “Không biết xấu hổ!” Đường Vân dẫn đầu ra tay. Phương thức di chuyển giống như một bóng ma, dưới bầu trời đêm, hầu như không thể nắm bắt được. Peter bắn ba phát súng, nhưng đáng tiếc là ba phát súng đều hụt. Và đột nhiên thanh đường đao vụt qua với khí thế kinh người, con đường xi măng bị đao khí chém ra một rãnh to. Nhưng Peter đã phản ứng nhanh và nhảy tới một cái cây gần đó ngay lập tức. Cả hai người gần như đồng thời thốt lên. "Sát thủ cấp A?" "Tông sư?" Nhưng trước khi có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, Peter đã hét lên. "Anh Giang, anh không nói với tôi đối phương có một vệ sĩ là tông sư." “Nhiệm vụ này, tôi chỉ có thể giúp anh hoàn thành một nửa thôi.” Nói xong, Peter trực tiếp nhảy vào trong rừng rậm. Đường Vân vừa định đề khí đuổi theo, nhưng một viên đạn lập tức bắn qua. Đường Vân không còn cách nào khác, dùng đao cản viên đạn, để Peter rời đi mất. Nhìn lại Giang Dật Hồng, sau đó lại nhìn Giang Dật Phi trên mặt đất, Đường Vân liền cảm thấy một trận phiền phức ập đến. Giang Khánh Quốc lúc này đã chạy đến bên cạnh Giang Dật Phi, nhìn Giang Dật Phi nằm trên mặt đất, toàn thân Giang Khánh Quốc không khỏi run lên. "Giang Dật Hồng, giải thích cho tôi, giải thích, chuyện gì đang xảy ra?" “Hả?” Tiếng gầm giận dữ đó đã khiến Giang Dật Hồng tỉnh táo lại. "Bác cả, bác nghe cháu giải thích, đây là một cái bẫy, đây là âm mưu." "Bẫy? Âm mưu?" Giang Khánh Quốc nhìn Giang Dật Hồng với ánh mắt như muốn ăn thịt người. "Haha, đúng là âm mưu, đúng là bẫy!" Giang Khánh Quốc bước đến và tát một cái thật mạnh vào mặt Giang Dật Hồng. “Nhóc ranh, nếu hôm nay tao không chú ý hơn mà gọi chú Vân qua với tao, thì tao cũng nằm ở đây luôn đúng không?” Giang Khánh Quốc hung hăng đá vào người Giang Dật Hồng. "Nó là anh họ của mày đấy, đồ khốn nạn!" “Tao là bác cả của mày, thế mà mày lại muốn giết bọn tao!” Giang Khánh Quốc đá mạnh vào mặt Giang Dật Hồng. "Bác cả, bác nghe cháu giải thích đi. Có người gài bẫy cháu. Đây là một cái bẫy." Giang Dật Hồng cũng vô cùng oan ức. Anh ta luôn hãm hại người khác, giờ khắc này, anh ta mới có thể lĩnh hội được cảm giác có lý mà không thể nói rõ được. "Mày còn dám ngụy biện à?" "Nửa giờ trước, Dật Phi gọi điện cho tao nói nó đã trở về Yên Kinh và đang ở cùng mày!" “Mười lăm phút trước, nó gọi điện bảo tao đi tìm nó, không được phép mang theo bất kỳ ai!” Giang Khánh Quốc lại đá mạnh vào người Giang Dật Hồng. "Và cả những gì tên sát thủ kia nói vừa rồi, mày nghĩ tao bị điếc sao?" "Hả?" “Đồ khốn nạn, uổng công tao vẫn đối xử với mày như con ruột, mày đúng là lòng lang dạ sói!” Giang Khánh Quốc nhặt một tảng đá bên đường định đập vào đầu Giang Dật Hồng. Ở trong một gia đình giàu có, ông ta đã cố gắng hết sức để tránh kiểu chém giết lẫn nhau này. Vì vậy khi còn bé, ông ta coi Giang Dật Hồng như con đẻ của mình, chuyện gì cũng thiên vị Giang Dật Hồng. Nhưng ông ta không ngờ, loại chuyện này vẫn cứ xảy ra! Nhưng tảng đá kia vẫn không đạp xuống, bởi vì Đường Vân đã dùng một tay ngăn Giang Khánh Quốc lại. “Ông chủ, trước tiên cứ đưa nó về để gia tộc xử lý đi.” Đường Vân nói. Ông ta đã dốc sức làm việc cho hai ông cụ nhà họ Giang, nên đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Giang Khánh Quốc giết Giang Dật Hồng. "Bác Vân, nó đã giết con trai tôi, huhu…" Giang Khánh Quốc cuối cùng cũng bật khóc. Đường Vân âm thầm lắc đầu, từ lâu ông ta đã nhắc nhở Giang Khánh Quốc rằng tốt hơn hết là nên sống tích đức một chút, nếu không quả báo sẽ đến rất. Nhưng Giang Khánh Quốc không hề nghe lọt tai. Thậm chí ông ta còn không ngần ngại xuống tay với một người phụ nữ mà ông ta đã thích trong nhiều thập kỷ, không ngần ngại thuê một tông sư, dùng thủ đoạn độc ác để làm hại người phụ nữ đó. Năm đó, Giang Khánh Quốc rất thích Thẩm Nguyệt Lan, nhưng tiếc là Thẩm Nguyệt Lan không thích ông ta. Thậm chí, Giang Khánh Quốc còn không ngần ngại dùng thế lực của gia đình để uy hiếp nhà họ Thẩm để kết hôn với Thẩm Nguyệt Lan. Thẩm Nguyệt Lan tức giận đi đến Hải Đông, khi trở về thì đã dẫn theo một người đàn ông. Giang Khánh Quốc đã rất tức giận khi biết chuyện này, không ngừng gây áp lực cho nhà họ Thẩm, cuối cùng chuyện này cũng thất bại. Tuy nhiên Thẩm Nguyệt Lan vẫn từ chối Giang Khánh Quốc, nhưng Giang Khánh Quốc vẫn làm rất tốt, sau khi biết Thẩm Nguyệt Lan có con, ông ta đã cố tình lừa Thẩm Nguyệt Lan đeo một chuỗi hạt dính lời nguyền. Chính là muốn Thẩm Nguyệt Lan từ từ bị tra tấn mà chết. Và chuỗi hạt không chỉ nguyền rủa bản thân Thẩm Nguyệt Lan, mà còn cả đứa con của Thẩm Nguyệt Lan. Bây giờ, có vẻ như quả báo đang đến rồi. Trên chiếc xe thương mại. "Chủ nhân." “Làm tốt lắm.” Lạc Tú cười khẽ. Tất nhiên, tất cả những điều này đều do Lạc Tú lên kế hoạch. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt, còn hơn cả sát thủ, máu trên tay anh thật sự có thể tích tụ thành đại dương bao la! “Để bọn họ nội đấu với nhau trước đã, haha, tôi đang mong chờ nhà họ Giang tàn sát lẫn nhau đấy.” Lạc Tú chế nhạo. Trước khi đến Yên Kinh, Lạc Tú đã chuẩn bị hết rồi. Khi nghe Giang Đồng Nhiên nói người đưa chuỗi hạt cho Thẩm Nguyệt Lan chính là thái tử gia nhà họ Giang, Giang Khánh Quốc, Lạc Tú đã lên kế hoạch tấn công nhà họ Giang! Sát thủ đương nhiên cũng là do Lạc Tú sắp đặt. Hình phạt tốt nhất đối với Giang Dật Phi chính là để anh ta chết dưới tay người nhà của mình, đối với Giang Khánh Quốc cũng vậy, cà hình phạt dành cho Giang Khánh Quốc mới chỉ là bắt đầu thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]