Chương trước
Chương sau
Người nói chuyện không phải ai khác, chính là Thẩm Tuấn Đào!
“Thẩm Tuấn Đào!” Lí Giai Di ở một bên quát lên.
“Tôi nói sai sao?” Thẩm Tuấn Đào không phục mà mở miệng.
"Cậu ta mới đến Yên Kinh bao lâu? Có thể biết ai chứ?"
“Ai có thể mời cậu ta?” Thẩm Tuấn Đào kéo Đào Niệm Niệm và nói.
“Thẩm Tuấn Đào, anh đang nói cái gì vậy?” Lý Giai Di thực ra không hề có thái độ thù địch với Lạc Tú.
Nếu không, cũng không năm lần bảy lượt khuyên Lạc Tú quay về.
Nhưng Thẩm Tuấn Đào thì khác.
100 triệu lần trước khiến Thẩm Tuấn Đào cảm thấy đau lòng trong một thời gian dài, suy cho cùng anh ta cũng không phải là Thẩm Tuấn Trạch, 100 triệu quả thực khiến anh ta tiếc đứt ruột.
Cho dù là Thẩm Tuấn Trạch, phỏng chừng cũng sẽ đau lòng nếu lấy ra 100 triệu.
Anh ta đã bị đè bẹp bởi chỉ số IQ của Lạc Tú, đây là điều anh ta không thể dung thứ nhất.
“Tôi cảm thấy Tuấn Đào nói rất đúng.” Thẩm Tuấn Trạch từ bên cạnh đột nhiên lạnh lùng nói.
Thế hệ trẻ của nhà họ Thẩm bị ảnh hưởng bởi cha mẹ của họ, vì vậy đương nhiên họ cũng không thích Lạc Tú, thậm chí còn có thái độ thù địch.
Ở trong mắt bọn họ, Lạc Tú này chỉ muốn bám vào cây to của nhà họ Thẩm mà kiếm chút lợi ích, nên mới đến Yên Kinh.
Và ngay cả khi không phải, anh ta cũng rất chướng mắt những người bình thường như Lạc Tú.
Thế hệ trẻ nhà họ Thẩm bọn họ có người nào không phải là nhân tài kiệt xuất chứ?
Chỉ với riêng anh ta, ngay cả thế hệ cũ cũng có thể so sánh với thành tích của anh ta.
Trong số thế hệ trẻ, anh ta chắc chắn là một nhân vật hô mưa gọi gió.
Thậm chí bây giờ, nhiều ánh mắt của mọi người đang nhìn đi nhìn lại họ, và có thể nói rằng dù đi đến đâu, họ cũng đều là tâm điểm của mọi người!
Chỉ với như vậy, Lạc Tú quả thực không đủ tư cách so sánh với bọn họ, sao có thể được bọn họ nhìn nhận là em trai của mình chứ?
"Có ai mời tôi hay không thì có liên quan đến anh?"
"Buổi khiêu vũ này do nhà anh tổ chức hả?"
“Anh có thể đến, vậy thì tại sao tôi lại không thể?” Lạc Tú trực tiếp đáp lại.
Thẩm Tuấn Trạch sắp nổi giận, nhưng Lạc Tú lại lên tiếng.
"Đừng quá coi trọng bản thân. Trong mắt tôi, những gì các người dựa vào và những gì các người kiêu ngạo đều chẳng khác gì đồ rác rưởi cả!"
“Lần nào cũng gặp mấy tên ngốc nghếch!” Nói xong, Lạc Tú trực tiếp đi về phía bên kia.
Thẩm Tuấn Trạch và những người khác tức giận đến mức mặt méo xệch.
"Cậu…"
“Thẩm Tuấn Đào, anh im đi!” Lí Giai Di sốt ruột nói.
Không biết tại sao, nhìn bóng lưng của Lạc Tú, Lý Giai Di đột nhiên có ý muốn xông lên ôm lấy anh.
Nhưng sau đó suy nghĩ này đã bị gạt bỏ.
Mặc dù Lý Anh Anh đã dặn dò mình phải để ý đến Lạc Tú, và thậm chí còn muốn tác hợp cô ta với Lạc Tú.
Nhưng hiện thực phũ phàng, Lạc Tú thật sự không thể so sánh với Thẩm Tuấn Trạch bên cạnh cô ta.
Thẩm Tuấn Trạch quá chói sáng, thành tích của anh ta quả thực vượt quá tầm của người thường.
Đó là điều mà Lạc Tú không bao giờ có thể nhìn đến, hoặc thậm chí không thể nào tưởng tượng được.
Lạc Tú ơi Lạc Tú, có bản lĩnh và khí chất thì cũng tốt đó, nhưng thứ mà Thẩm Tuấn Trạch và Thẩm Tuấn Đào dựa vào thực sự là thứ mà anh không có.
Thở dài một hơi, Lí Giai Di vẫn không đuổi theo.
Ngược lại Thẩm Tuấn Đào còn khẽ mắng thầm vài câu, dù sao nơi này không thích hợp để cư xử thô lỗ.
Thẩm Tuấn Trạch cười khẩy một tiếng, sau đó nhìn Lí Giai Di.
"Giai Di, trông em có vẻ rất bảo vệ cậu ta nhỉ?"
"Anh Tuấn Trạch, đừng hiểu lầm em, em không liên quan gì đến anh ta, nhưng dù sao anh ta cũng là con trai của dì Nguyệt Lan, cũng không phải anh không biết dì Nguyệt Lan đã đối xử tốt với em và mẹ em như thế nào mà.” Lí Giai Di giải thích
“Nghe anh khuyên một câu, sau này tránh xa cậu ta ra, em nghĩ những người như vậy sẽ có tương lai sao?” Thẩm Tuấn Trạch chế nhạo.
"Và lấy vấn đề hôm nay làm ví dụ, em thật sự tin rằng cậu ta có người mời sao?"
“Nếu được mời, sao không chuẩn bị gì cả?” Thẩm Tuấn Trạch kết luận.
“Nếu cậu ta không được mời, vậy thì cứ thoải mái thừa nhận điều đó thôi, nhưng em cũng thấy đấy, cậu ta đã nói dối, chứng to đây là loại người sẽ chết vì sĩ diện.” Thẩm Tuấn Trạch đánh giá một lần nữa.
"Một người như vậy thì cả đời này đừng mong có tiền đồ vô lượng."
"Điều quan trọng nhất là không biết có ai mời cậu ta không. Khi buổi khiêu vũ chính thức bắt đầu, nhìn cậu ta có bạn nhảy hay không là biết ngay."
“Đến lúc đó mà không có bạn nhảy thì đúng là bẽ mặt và khó xử.” Thẩm Tuấn Trạch nói mấy lời này với Thẩm Tuấn Đào.
Thẩm Tuấn Đào lập tức nháy mắt hiểu ý.
Điều này có nghĩa là khi Lạc Tú không có bạn nhảy, nhóm bọn họ sẽ đi tới làm anh bẽ mặt.
Sau đó, để xem anh có thể nói gì.
“Đi thôi, hôm nay chúng ta có một vở kịch hay để xem đấy.” Thẩm Tuấn Trạch đột nhiên cười khẩy.
“Vở kịch hay nào?” Thẩm Tuấn Đào ở một bên hỏi.
“Tôi nghe nói người đẹp số một ở Yên Kinh đã từ chối cậu chủ Giang đấy.” Thẩm Tuấn Trạch đột ngột nói.
“Giang Dật Hồng bị từ chối ư?” Lí Giai Di cũng hơi sững sờ.
“Năm ngoái không phải anh ta vẫn mời được sao?” Thẩm Tuấn Đào cũng sửng sốt.
Và khi nhắc đến chuyện này, mấy người nhà họ Thẩm bọn họ cũng không mấy vui vẻ.
Bởi vì cả Thẩm Tuấn Trạch và Thẩm Tuấn Đào đều đã đuổi theo người đẹp số một ở Yên Kinh, Lê Mị Tư!
Tuy nhiên, kết quả rất rõ ràng, vị con gái nhà người ta trực tiếp từ chối.
Có mười người đẹp ở Yên Kinh, nhưng người đẹp số một được công nhận ở Yên Kinh là Lê Mị Tư!
Một vẻ đẹp như vậy đương nhiên sẽ khiến mọi tên đàn ông bị cám dỗ.
Tuy nhiên, gia tộc họ Lê cũng được coi là có lai lịch lớn, cha của Lê Mị Tư, ngay cả cuồng thú Lâm Hóa Long cũng phải cúi đầu khuất phục khi nhìn thấy.
Cho nên không ai dám lộn xộn cả.
Nhưng càng như vậy, lại càng khơi dậy sự chinh phục của mọi người.
Thế hệ trẻ của nhà họ Thẩm đương nhiên tìm mọi thủ đoạn để thay phiên ra trận, nhưng đều bị cự tuyệt.
Khi Thẩm Tuấn Trạch đưa cho người ta một bó hoa để tỏ tình, người ta đã đập thẳng bó hoa vào mặt Thẩm Tuấn Trạch, rồi quay người bỏ đi. Lúc ấy chuyện này đã náo loạn thành chuyện cười cho người khác bàn luận.
Nhưng chính bởi vì tất cả mọi người đều không bắt được, cho nên không ai trách cứ Lê Mị Tư, mà là càng thêm khát khao móng ngóng với Lê Mị Tư.
Trong số thế hệ trẻ ở Yên Kinh, Lê Mị Tư là nữ thần trong lòng họ!
Ở lần khiêu vũ năm ngoái, cũng không biết tên nhóc Giang Dật Hồng đã sử dụng chiến thuật gì, thế mà lại mời thành công Lê Mị Tư làm bạn nhảy của mình, có thể nói lúc đó anh ta rất đắc ý.
Nhưng chỉ là khiêu vũ, không có nghĩa là có bất kỳ mối quan hệ nào giữa hai người.
Nhưng đối với loại nữ thần mà mọi người không thể đuổi kịp này, có thể khiêu vũ với cô ta thôi cũng là điều đáng để khoe khoang.
Ngay cả Thẩm Tuấn Trạch cũng bị người ta từ chối mà.
Đáng tiếc là năm nay có thông tin người ta đã từ chối lời mời của Giang Dật Hồng.
“Vậy thì năm nay Lê Mị Tư sẽ không đến sao?” Thẩm Tuấn Đào nói, mỗi năm tại buổi khiêu vũ, Lê Mị Tư đều là tiêu điểm của toàn trường.
Nhiều người thậm chí có thể nói rằng họ không đến đây để tham dự buổi khiêu vũ, mà là để xem Lê Mị Tư.
Nếu cô ta không đến, buổi khiêu vũ sẽ chẳng vui vẻ gì.
“Đến chứ, nghe nói có một bạn nhảy mới.” Giọng của Thẩm Tuấn Trạch hơi có vị chua chát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.