Chương trước
Chương sau
Thông thường, trong một trò chơi, chắc chắn cần phải hợp tác hoặc mượn sức mạnh của người khác.
Bằng không hoàn toàn không thể sống sót thoát ra ngoài, huống chi là nhận phần thưởng.
Nhưng thật không may, hôm nay trò chơi này quá đơn giản.
Chỉ cần bảo vệ giáo sư Bành an toàn là được, ngay cả người chỉ mới chơi một lần như Trương Tuyết cũng cảm thấy vô cùng đơn giản, huống chi người cũ như Chu Cương và Trần Hiên.
Trong trò chơi, chỉ cần bạn sống sót hoàn thành nhiệm vụ, sẽ nhận được một số phần thưởng, hơn nữa còn có thể nâng cao thực lực bản thân.
Thậm chí có thể ảnh hưởng đến bản thân trong hiện thực, để bản thân trong hiện thực có thể nâng cao thực lực lên một trình độ nhất định.
Nhưng phần thưởng của trò chơi là cố định.
Vì thế bây giờ, để nhận được nhiều phần thưởng hơn, tất nhiên càng ít người càng tốt, đây cũng là lý do tại sao đám người Chu Cương lại muốn bẫy đám người mới kia.
Đồng thời cũng là lý do tại sao bây giờ bọn họ lại muốn trừ khử Lạc Tú.
Lê Mị Tư nhìn Lạc Tú, không nhịn được lùi về sau vài bước, ở hiện thực cô cũng là một người phụ nữ yếu đuối, huống chi là ở trong trò chơi nguy hiểm, hở tý là muốn lấy mạng người như này?
Vì thế sợ hãi cũng là phản ứng bình thường của cô.
Ngược lại, Lạc Tú khẽ mỉm cười.
"Vì thế bây giờ cô định giết hai người chúng tôi à?"
“Anh cũng có thể tự sát.” Trương Tuyết cười khẩy trước, rồi nhìn về phía Chu Cương.
“Để tôi.” Chu Cương cười gằn.
“Anh cứ để tôi.” Trương Tuyết vẫn cố chấp, bởi vì bây giờ mục tiêu mà bọn họ đang tranh giành không phải là giết chết Lạc Tú, mà là ai giết được hai người này sẽ nhận được nhiều phần thưởng hơn.
“Hai anh đã hại nhiều người chết như vậy rồi, hai anh ăn thịt còn tôi uống canh, là đàn ông, lẽ ra hai anh nên ga lăng một tý.” Trương Tuyết nói.
“Tôi nói này, mấy người tự tin có thể giết được tôi đến thế cơ à?” Lạc Tú thấy hai nhóm người này hoàn toàn khinh thường mình thì nhất thời cảm thấy hơi buồn cười.
“Tôi quên nói cho anh biết, trong trò chơi, người mới không có quyền lên tiếng hoặc lựa chọn.” Trương Tuyết chế nhạo.
“Nếu người mới tiến vào lần đầu xui xẻo, gặp phải tình huống như này thì bị giết là lẽ đương nhiên, bởi vì anh vẫn chưa nhận được phần thưởng, nên thực lực của anh cũng chỉ là người bình thường mà thôi.” Chu Cương không ngại phiền phức, không ngờ lại giải thích một tràng với Lạc Tú.
Nhưng bọn họ thì khác, bọn họ đã sớm nhận được phần thưởng, nâng cao thực lực của bản thân rồi.
Người bình thường thật sự không phải là đối thủ của bọn họ.
Với thực lực của đám người Chu Cương, e rằng bây giờ đã chạm tới thực lực võ giả nội kình rồi.
Còn Trương Tuyết từ người bình thường trở thành võ giả, nên đối với người bình thường, Trương Tuyết có thể lấy một đấu bảy tám tên cũng không thành vấn đề.
“Lúc nãy bọn tôi chỉ làm cho vui mà thôi, bằng không bọn tôi đích thân ra tay cũng có thể giết chết hai người.” Trần Hiên cũng giễu cợt.
“Trong mắt bọn tôi, hai người chỉ là cá nằm trên thớt mà thôi, nhưng hai người cũng khá may mắn, ít nhất không chết một cách khó hiểu như bọn họ.” Trương Tuyết khinh thường nhìn Lạc Tú và Lê Mị Tư.
Hàm ý là tốt xấu gì hai người Lạc Tú cũng biết lý do tại sao mình lại chết.
“Haizzz, người đẹp cực phẩm như vậy mà cứ thế giết đi thì thật đáng tiếc, nhưng hết cách rồi, ai bảo phần thưởng còn hấp dẫn hơn người đẹp cơ chứ?” Trần Hiên tự lẩm bẩm.
"Bỏ đi, không bằng cô lên đi. Chuyện không thương hoa tiếc ngọc như này không thích hợp với hai đàn ông chúng tôi." Chu Cương mỉm cười, vẻ mặt tiếc nuối.
"Nhưng thằng nhãi đó phải để lại cho tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người mới lại không tôn trọng người cũ như chúng tôi, dám nói không cần với tôi. Tôi sớm đã chướng mắt với anh ta rồi." Chu Cương chỉ vào Lạc Tú nói.
“Tôi nói này, mấy người thật sự tự tin như vậy à?” Lạc Tú mỉm cười hỏi.
"Ha ha, chắc chắn hai người đều là người mới, bởi vì hễ là người nhận được phần thưởng thì trên người sẽ có mùi khác. Chẳng lẽ anh giết một con kiến, cũng không cảm thấy tự tin ư?" Chu Cương vừa nói vừa đi về phía Lạc Tú.
Trương Tuyết thấy Chu Cương chẳng thèm nói gì đã bắt đầu ra tay, rõ ràng trong lòng có hơi bất mãn, nhưng cũng không dám nói gì nhiều.
Mặc dù cô ta không phải người mới, nhưng vẫn phải đề phòng đám người Chu Cương, trong trò chơi, chế độ phân cấp vô cùng nghiêm ngặt, hoàn toàn không thể vượt cấp giết người.
Vì thế, bạn chỉ có thể cẩn thận hơn khi nhìn thấy người có cấp độ cao hơn bạn.
Nhưng Trương Tuyết vẫn di chuyển, đi về phía Lê Mị Tư.
Thấy hai người cầm dao găm áp sát, Lê Mị Tư không khỏi lùi về sau một bước, vô thức trốn sau lưng Lạc Tú.
Lạc Tú ấn đầu Lê Mị Tư nói: "Đừng sợ, chỉ là mấy con giun dế mà thôi."
“Anh không có bản lĩnh nhưng rất mạnh miệng.” Trương Tuyết chế giễu.
“Tôi chỉ không biết liệu mình có thể làm gì thi thể ở đây hay không?” Chu Cương cười lạnh lùng.
Chu Cương nhất thời tăng tốc độ, đồng thời Trương Tuyết cũng lao lên.
Quả thật, quy tắc trò chơi ở đây là như thế, lúc người mới gặp người cũ, ngoài việc bỏ chạy ra thì không còn cách nào khác.
Bởi vì bọn họ hoàn toàn không thể đánh lại.
Nhưng luôn có những trường hợp ngoại lệ, đám người Chu Cương đang cười nhạo Lạc Tú xui xẻo, nhưng đám người Chu Cương có thể may mắn hơn sao?
Bởi vì bọn họ đã gặp phải Lạc Vô Cực.
Gần như lúc Chu Cương lao lên, Lạc Tú cũng ra tay.
Dao găm của Chu Cương đâm về phía Lạc Tú, nhưng Lạc Tú lại rất tùy ý tung một chưởng, hoàn toàn phớt lờ dao găm đang phát ra ánh sáng lạnh lẽo của Chu Cương.
Trò chơi này hoàn toàn không thể suy yếu một chút thực lực của Lạc Tú, bởi vì trò chơi này vẫn chưa đủ tư cách.
“Bốp!” Lạc Tú chưởng vào dao găm, dao găm nhất thời tuột khỏi tay, cánh tay của Chu Cương như bị búa sắt gõ xuống, cả cánh tay biến thành một đống thịt nát.
Biến cố này diễn ra quá nhanh, Chu Cương còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hạ gục.
Bên này, mặc dù Trương Tuyết đã phản ứng lại, vẻ mặt ngạc nhiên và sợ hãi, nhưng đã muộn rồi, Lạc Tú chưởng vào người Trương Tuyết như đang đập một con muỗi.
Trương Tuyết bị chưởng bay ra ngoài, nửa người sắp vỡ vụn.
"Chẳng lẽ anh là cao cấp?"
Cô ta còn chưa kịp nói xong, Trần Hiên đã hét toáng lên, xoay người bỏ chạy.
Rõ ràng, tốc độ chạy của anh ta không nhanh bằng dao găm đang bay tới ở sau lưng, dao găm nhanh chóng xuyên qua gáy của Trần Hiên, rồi cả người anh ta mềm nhũn, nhất thời ngã xuống đất.
Lạc Tú nhìn Lê Mị Tư vẫn đang bàng hoàng.
"Tôi nói rồi, cô đã đưa ra sự lựa chọn chính xác."
Dứt lời, Lạc Tú mới nhìn Chu Cương và Trương Tuyết.
Nhưng lúc này, trên mặt bọn họ tràn đầy ngạc nhiên và kinh hãi.
“Chuyện này sao có thể?” Chu Cương hoàn toàn không dám tin.
Đối phương chỉ là người mới mà thôi, làm sao có thể có thực lực đáng sợ như vậy?
Ngay cả người chơi cao cấp cũng không thể đánh bại mình một cách dễ dàng như vậy?
Trương Tuyết càng giống như nhìn thấy quỷ, cực kỳ khiếp sợ.
“Nếu mấy người làm tốt chuyện của mình thì tôi cũng chẳng xuống tay, dù gì tôi cũng chỉ là tò mò tới xem mà thôi.” Lạc Tú cười khẩy, rồi đi về phía Chu Cương.
"Khoan đã, anh không thể giết chúng tôi, nếu anh giết chúng tôi thì anh hoàn toàn không thể hoàn thành nhiệm vụ, như vậy anh cũng sẽ chết tại đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.