Một đám người đi theo sau, thậm chí có người còn bắt chuyện với Chu Cương và Trần Hiên.
Rõ ràng bây giờ, nếu muốn sống tiếp thì phải ôm chặt hai chiếc đùi này, bằng không bọn họ không thể sống hết hôm nay.
"Ha ha, người anh em, tôi là con trai của nhà bất động sản ở Xuyên Tây. Nếu tôi có thể thoát khỏi ảo giác chết tiệt này, anh hãy cho tôi số tài khoản của anh, tôi nhất định sẽ chuyển cho anh một trăm vạn để tạ ơn."
“Đợi cậu có thể sống sót ra ngoài rồi hẵng nói đi.” Chu Cương mỉm cười.
Lần này, ngoài anh ta, Trần Hiên và một người phụ nữ ra, thì tất cả đều là người mới, rõ ràng bọn họ mới là nhân vật then chốt để rời khỏi đây một cách an toàn.
Thật ra người mới cũng có lợi dụng đôi chút.
Nhưng Trần Hiên lại nháy mắt ra hiệu với anh ta.
Hình như Chu Cương đã ngầm hiểu, nên từ tốn nói tiếp.
"Cậu muốn sống cũng được thôi, nhưng phải nghe lời chúng tôi. Tất nhiên sau khi quay về, nhất định phải tạ ơn chúng tôi."
Ba bốn người nhất thời ngầm hiểu, đồng loạt báo giá.
Sau đó lại có thêm hai người báo giá.
Cho đến cuối cùng ngoài Lạc Tú ra thì chỉ còn lại hai cô gái và một người đàn ông là không lên tiếng, rõ ràng ở hiện thực, một là bọn họ không có tiền, hai là không muốn đưa.
Đám người Chu Cương nhìn thẳng về phía ba người Lạc Tú.
“Còn bốn người thì sao?” Chu Cương vừa đi vừa hỏi.
“Đại ca, nhà em không có tiền.” Người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337586/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.