Cho tới bây giờ, Lạc Tứ chưa bao giờ nhận mình là người tốt
Người đối tốt với anh, thì anh chính là người tốt.
Nhưng nếu dám đi chọc giận anh, giẫm lên ranh giới cuối cùng của anh, thì lúc đấy, anh có thể xấu đến mức ngay cả một chút nhân tính cũng không còn, dù sao anh cũng là tiên tôn, cuộc sống tu đạo mấy chục ngàn năm, từ lâu anh đã không còn nhân tính, chỉ còn lại tính tình tàn nhẫn ngươi chết ta sống mà thôi.1
Có điều, đời này, Lạc Tú sống lại lần nữa, dù ít dù nhiều đã không còn tàn nhẫn như trước kia.
Nhưng điều này không có nghĩa anh là người hiền lành dễ bị bắt nạt.
Viện trưởng Trương đứng bên cạnh sợ đến mức hai chân nhũn ra, cái cảm giác này tối hôm qua ông ta đã được hưởng qua một lần, bây giờ nhớ đến chỉ còn một chữ sợ mà thôi.
Đây mới chân chính là cảm giác sống không bằng chết.
Trái lại, Trương đại sư đứng bên cạnh cười lớn lên tiếng.
“Tôi thấy bệnh này rất khó chữa, bị thương nặng như vậy, cần ít nhất một trăm triệu đấy.”
Một trăm triệu?
“Bà có tiền không?” Lạc Tú cười khẩy nhìn y tá.
“Chúng tôi có thể cứu bà, nhưng cũng do chính bà nói, bệnh viện không phải chỗ làm từ thiện, bà phải đưa tiền trước.”
Một trăm triệu?
Bà ta chỉ là một y tá, lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy?
Bà ta căn bản không lấy ra được.
“Cứu tôi đi, cầu xin các người, mau cứu tôi.” Y tá kêu rên.
“Haizz, chúng tôi cũng rất muốn cứu bà đấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337576/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.