Nhưng Lạc Tú lại rất thẳng thắn, chẳng hề có chút kiêng dè.
Chứng kiến cảnh tượng này, đạo diễn Nghiêm không khỏi nhếch miệng cười chế giễu.
Không ngờ cậu đã sắp chết rồi, vẫn dám hống hách như vậy?
“Được, quả nhiên anh bạn này rất can đảm.” Người nước ngoài tên Ender kia mỉm cười, lắc ly rượu vang trong tay.
“Tôi nghe nói anh có chút hiềm khích với người bạn này của tôi đúng không?” Ender nhìn Lạc Tú hỏi.
“Vì thế anh định đứng ra thay ông ta?” Ngược lại Lạc Tú rất tùy ý, anh đã sớm chú ý đến người da đen đứng sau Ender.
Nhưng Ender lại lắc đầu, tiếp tục nhìn Lạc Tú.
“Bạn cũ của tôi, tôi thật sự không hiểu, một người bình thường như vậy làm sao có thể khiến ông chịu thiệt cơ chứ?” Rõ ràng Ender cũng cho rằng Lạc Tú chỉ là người bình thường.
Người như thế này thật sự không khiến anh ta dấy lên sự hứng thú.
Phải biết rằng, trước đây người bị anh ta ra tay trừng trị đều là người có chút bản lĩnh.
Không phải là tài phiệt bá chủ một phương thì cũng là người có bản lĩnh trong xã hội, có vài cao thủ đi theo bảo vệ.
Nếu đúng như những gì đạo diễn Nghiêm nói, vậy thì người này chẳng có tư cách để anh ta đoái hoài đến.
Đạo diễn Nghiêm lắc đầu, vẻ mặt hơi lúng túng.
"Để cậu Ender chê cười rồi!"
"Tôi cũng không ngờ cậu lại ngu xuẩn như vậy, một mình chạy đến đây."
Đạo diễn Nghiêm nhìn về phía Lạc Tú.
“Cậu có hối hận không?” Đạo diễn Nghiêm nhìn Lạc Tú, khóe miệng nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337571/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.