Môn chủ Kim Cương Môn lúc này hối hận vô cùng, đáng ra ngay từ đầu ông ta không nên coi khinh Lạc Tú như thế.
Sớm biết làm vậy sẽ chọc vào mạng sống thì ông ta đã giao Giang Dật Phi ra từ lâu rồi, đời nào lại làm loạn đến mức này chứ.
Đáng tiếc, hiện giờ ông ta có biết thì cũng quá muộn, một khi chọc giận nhân vật như vậy, chính là không thể tha thứ.
Lạc Tú bước từng bước trên bậc thang.
Lần này Lạc Tú thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn môn chủ Kim Cương Môn lấy một cái, anh duỗi thẳng tay ôm cổ ông ta.
Nhưng ngay khi Lạc Tú chuẩn bị bóp gãy cổ ông ta thì một giọng nói già nua bất ngờ vang lên.
“Dừng tay!”
Sau đó, một lão giả với mái tóc hoa râm bước ra.
Ông ta là môn chủ già của Kim Cương Môn, đã nhập đạo.
Vừa rồi ông ta ngồi thiền trong hang núi, nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tiếng động lớn vừa mới đây chắc chắn đã đánh động đến ông ta.
Đến khi ông ta vừa mới bước ra ngoài, lập tức nhìn thấy cảnh tay Lạc Tú đang ôm cổ môn chủ Kim Cương Môn.
“Cậu trai trẻ đây chính là vị thiếu niên tông sư kia sao?” Môn chủ già mở miệng hỏi.
“Răng rắc!” Lạc Tú không trả lời ông ta, thẳng tay bóp gãy cổ môn chủ Kim Cương Môn.
“Thật can đảm!” Môn chủ già tức đến nỗi ria mép nổ tung.
Thật ra thì trước đó ông ta đã nghe qua đệ tử thứ bảy của mình nói có đắc tội với vị thiếu niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337542/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.