Bọn họ cùng xông lên ư? Tất cả người bên Thạch Tứ Quỷ đều bật cười. “Chàng trai trẻ, rốt cuộc cậu có biết mình đang nói gì không?” Vị Tông Sư ở Xuyên Tây chế giễu. Quả thật Lục Tề Thiên rất lợi hại, nhưng chỉ đặt trong thế hệ trẻ tuổi, còn ở thế hệ đi trước thì thật sự không đáng được nhắc đến. Nói cách khác là hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Bởi vì ở đây ông ta là Tông Sư, mà hai người kia cũng không thua kém gì Tông Sư. "Khẩu khí của cậu lớn nhỉ?" “Không ngờ cậu lại muốn khiêu chiến với ba vị Tông Sư?” Ánh mắt của Thạch Tứ Quỷ hiện lên sát ý. "Chúng tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng cậu lại liên tục khiêu khích chúng tôi." “Chàng trai trẻ, đừng nghĩ cậu có thể đánh thắng Lục sư điệt thì cậu sẽ có tư cách khiêu chiến với Tông Sư, hơn nữa còn là ba người cùng một lúc.” Đinh Lão Quái của Kim Cương Môn cười khẩy. “Cho dù Lâm Hóa Long tới đây, e rằng ông ta cũng không dám khiêu chiến với ba người chúng tôi.” Ánh mắt của Trương Phong Hổ lóe lên tia hung ác. “Đây là cơ hội tôi cho các ông, bằng không tôi sợ lát nữa các ông sẽ hối hận.” Lạc Tú rất bình thản nói. "Ha, ranh con, cậu đúng là không coi ai ra gì, cậu tưởng cậu là ai?" "Thiếu niên Tông Sư đến từ Hoa Đông à?" Thạch Tứ Quỷ đã thật sự đứng dậy. Thẩm Nguyệt Lan ở bên cạnh bỗng hét lên. "Nhóc con, cháu còn không mau thu liễm lại đi." Bà thật sự lo lắng cho Lạc Tú, ba người bọn họ thuộc cấp bậc Tông Sư đấy. Cảnh giới Tông Sư đáng sợ đến nhường nào? Đó chính là sự tồn tại thở ra cũng có thể giết người. “Đã muộn rồi, cậu đã chọc giận bọn tôi rồi.” Trương Phong Hổ bật dậy, nhất thời giẫm mặt đất thành một chiếc hố sâu. Ông ta là Tông Sư võ đạo Hoành Luyện Đại Thành, cả người đao thương bất nhập, cho dù là sư tử hổ báo nhìn thấy ông ta cũng phải đi đường vòng. "Nếu cậu đã không biết trời cao đất rộng như thế." “Vậy thì tôi sẽ ban thưởng cái chết cho cậu.” Đinh Lão Quái của Kim Cương Môn cũng đứng dậy, khí thế bức người, vừa giẫm chân xuống đất, đất cát ở dưới chân đã bay lên, chỉ trong tích tắc, một hình bát quái đã xuất hiện trong toàn bộ trại. Một khi ở trong trận pháp của nhất mạch Kỳ Môn Độn Pháp, thì chẳng khác nào đang bị nhốt trong một cái lồng. “Hậu bối ngu dốt, không ngờ lại dám kiêu căng tự mãn như vậy.” Vu Vương Thạch Tứ Quỷ cũng bước ra, cả người bốc khói đen, giống như ác quỷ. Thuật vu cổ của ông ta đã sớm đạt tới Đạt Thành, cực kỳ bá đạo, nhưng hơi nghiêng về phía âm, thậm chí nhiệt độ xung quanh còn giảm xuống vài độ. Nhiều người bị lạnh đến mức run rẩy, thậm chí một số nơi còn đóng băng. Xong rồi. Lạc Tú hoàn toàn xong xác rồi. Thẩm Nguyệt Lan lo lắng nhìn Lạc Tú. Đám người Vu Sa Sa cũng lắc đầu. Với khí thế này, ngay cả tay ngang như bọn họ cũng có thể nhìn ra, bây giờ nơi này đang ngập tràn khí thế cực kỳ áp bức của ba vị thuộc cấp bậc Tông Sư này. “Cậu sẽ phải trả giá vì sự ngông cuồng của mình.” Lưu Văn Vĩ nằm ở bên cạnh, vừa ho ra máu vừa cười khẩy. Trên mặt tràn đầy khoái cảm. Anh dám khiêu chiến với ba nhân vật thuộc cấp bậc Tông Sư cùng một lúc ư? Chuyện này nực cười đến cỡ nào? Hành động điên cuồng này chẳng khác nào đang tự sát. Mọi người đều rời khỏi trại, không ai dám ở lại nơi này nữa. Nếu ba nhân vật thuộc cấp bậc Tông Sư này cùng ra tay, chắc chắn lực phá hoại sẽ khiến người khác phải kinh ngạc. "Giết!" Trương Phong Hổ - vị Tông Sư ở Xuyên Tây bỗng quát lớn, lần này thật sự giống như sấm chớp mưa bão, thậm chí chấn động đến mức mọi người đứng quan sát trận chiến từ phía xa cũng bị ù tai, mấy nhà sàn ở xung quanh cũng bị sụp đổ. Tông Sư đáng sợ đến nhường nào? Hoành Luyện vừa tung ra, đao thương bất nhập, càn quét trăm quân. Ông ta nhất thời nhảy lên, tung ra một quyền như thương long ra khỏi biển, lại giống như mãnh hổ vồ mồi, cực kỳ ác liệt, thật sự mang theo khí thế bổ đôi núi, càn quét bát hoang. Mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều toát mồ hôi lạnh, hai chân run rẩy, đây chính là sự đáng sợ của Tông Sư ư? Trình độ sức mạnh này thật sự là thứ mà con người có thể sở hữu. Nhưng Lạc Tú lại ngạo nghễ đứng ở trung tâm, chẳng hề tránh né, đồng thời cũng vung nắm đấm. “Ồ?” Trương Phong Hổ khẽ ồ lên. Rồi nhanh chóng cười khẩy. "Dám lấy cứng đối cứng với Tông Sư Hoành Luyện, chẳng khác nào tự tìm đường chết!" Công phu Hoành Luyện là công phu ngoại gia, mặc dù không bằng công phu ngoại gia đẳng cấp như Kim Chung Trảo, Thiết Bố Sam, nhưng một khi luyện tới Đại Thành thì uy lực cũng không hề thua kém hai loại công phu kia. "Bùm". Xung quanh rung chuyển như bị động đất, nhà sàn ở xung quanh cũng nhất thời bị sụp đổ như giấy. Ngay cả kính ô tô đậu ở bên trong cũng nổ tung. “Không đúng, thằng nhãi này cũng thuộc cấp bậc Tông Sư, là cao thủ Hoành Luyện, không được khinh địch.” Trương Phong Hổ bỗng hét lớn. Rồi ông ta bị bắn ra ngoài như đại bác. Ông ta vốn cho rằng với công phu Hoành Luyện của mình, có thể một quyền đánh Lạc Tú thành bùn nhão. Nhưng đến khi đánh trúng người Lạc Tú, ông ta mới nhận ra rằng mình đã bất cẩn, cơ thể của đối phương cực kỳ rắn chắc như kim cương. Thậm chí nắm đấm của ông ta cũng bị rạn nứt, một cơn đau thấu tim đột nhiên kéo đến, tiếp theo đó là một cú đá nổ tung với lực cực kỳ mạnh. Chỉ một cú đá thôi, nhưng lại giống như long trời lở đất, núi lớn đổ sụp khiến người khác không thể chống đỡ nổi. Cả người ông ta vẫn còn lơ lửng nhưng đã bắt đầu không ngừng ho ra máu. Thậm chí ông ta còn cực kỳ ngơ ngác, ánh mắt tràn ngập vẻ không dám tin. Bên kia, Vu Vương cũng lao tới, không biết từ khi nào xuất hiện một con rắn lớn dài năm mét sáu và một con rết dài hơn một mét chui lên từ dưới đất. Nó nhả ra khói đen, hai con cổ trùng cực kỳ hung ác tấn công từ hai hướng. Còn Thạch Tứ Quỷ không biết từ khi nào đã đi vòng ra sau lưng Lạc Tú, hai tay đen như mực, nhân cơ hội này tóm lấy Lạc Tú. Vu Vương nở nụ cười chế giễu. Cho dù lúc nãy phát hiện ra Lạc Tú cũng là Tông Sư thì sao chứ? Ông ta đã đánh lén thành công rồi. Nhưng nụ cười trên mặt ông ta bỗng cứng đờ. Nếu đổi thành người bình thường, đừng nói là đối mặt với hai con cổ trùng này, mà chỉ cần tới gần một chút, cả người đã chảy mủ mà chết. Bởi vì hai con cổ trùng này liên tục được tôi luyện, ngày nào cũng ăn một số thứ kịch độc. Ngay cả thi độc trên người Thi Vương cũng được ông ta đút cho hai con cổ trùng này. Nhưng Lạc Tú lại chẳng thèm liếc nhìn hai con cổ trùng này. Mà chỉ thốt ra hai chữ. "Chết đi!" Lạc Tú không hét ầm lên như Trương Phong Hổ, nhưng lại mang sức mạnh khiến người khác chấn động cả hồn phách. Thậm chí, nhiều người ở xa đều nhất thời cảm thấy khiếp đảm. Như thể giọng nói vừa rồi khiến hồn phách của bọn họ sắp rời khỏi cơ thể. Thậm chí một số người có ý chí yếu, cơ thể suy nhược đã ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh ngay. Hai con cổ trùng nổ tung trong tích tắc. Thạch Tứ Quỷ cả kinh, bỗng lùi về sau. Từng chiếc lá nhanh chóng phóng tới như một viên đạn. Giống như màn mưa đạn đang bắn tới, mấy chiếc xe sang đậu gần đó đều bị phóng thành cái sàng trong nháy mắt. Cuối cùng Trương Phong Hổ cũng phản ứng lại, nên phóng tới. Mọi người quan sát trận chiến từ xa vừa sợ hãi vừa liên tục lùi về sau. Thật đáng sợ, lá cây mà cũng có thể bắn tới với uy lực như một viên đạn. Bây giờ ba người đều phát hiện ra Lạc Tú không tầm thường, nhưng nếu đã bắt đầu rồi thì bọn họ chỉ có thể dốc toàn lực để ứng phó, đánh giết anh bằng bản lĩnh như sấm sét. Chẳng lẽ anh có thể lấy một địch ba hay sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]