Tôi đã nói giúp cô bán hết là giúp cô bán hết đúng không?
Lạc Tú vừa dứt lời, Giang Dật Phi theo bản năng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nụ cười trên mặt Lưu Văn Vĩ cũng nhất thời cứng đờ.
Thẩm Nguyệt Lan bỗng sáng mắt.
“Bán hết đi ư?” Nụ cười trên mặt Giang Dật Phi liền dập tắt.
“Bốp bốp bốp!” Lạc Tú bỗng vỗ tay.
“Tôi phải cảm ơn sự phối hợp của cậu cả Giang rồi. Cảm ơn cậu, lát nữa tôi sẽ mời cậu đi ăn.”
“Thật thô bạo, một trăm vạn mà nói ném là ném.” Lạc Tú cười mỉa mai.
“Ý cậu là sao?”
“Cậu hãy nói rõ ràng ra cho tôi!” Giang Dật Phi bỗng cảm thấy chắc chắn trong chuyện này có điều gì mờ ám.
“Lúc nãy anh trai này có đánh cược với tôi, bảo rằng anh ấy có thể giúp tôi bán hết số thảo dược này.” Nhậm Tư Vũ đúng là nghé con không sợ hổ, rất can đảm, cho dù lúc nãy nhận một trăm vạn cũng không chẳng hề ngạc nhiên.
Vì thế lúc này cô ta đã lên tiếng.
“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Vẻ mặt Giang Dật Phi đã cực kỳ ảm đạm.
“Là như những gì cậu đã nhìn thấy đó.” Lạc Tú mỉm cười rồi nhún vai đáp.
“Cậu hoàn toàn không có ý định mua số thảo dược này đúng không?” Lưu Văn Vĩ cũng không ngốc, bây giờ anh ta đã phản ứng lại, nên đen mặt hỏi.
“Tôi đâu có nói là mình muốn mua nó.” Lạc Tú cười đáp.
Giang Đồng Nhiên đứng bên cạnh cũng nở nụ cười phúc hậu.
Thậm chí Thẩm Nguyệt Lan cũng hơi buồn cười.
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337516/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.