Tại trung tâm thành phố, lúc này đèn điện mới lên, ánh đèn neon lấp lánh rực rỡ.
Bên cạnh con đường dành riêng cho người đi bộ là đủ các cửa hàng từ trang sức, quán Starbucks, quán trà sữa, v..v… tràn ngập hơi thở hiện đại.
Người đi đường nhốn nha nhốn nháo, cả con đường tràn ngập phồn hoa.
Chỉ riêng nơi xa có một ngôi từ đường đứng sừng sững trên đường dành riêng cho người đi bộ, mái ngói cổ xưa u ám thật sự không hợp nơi này.
Từ đường kia chiếm diện tích rất lớn.
Lúc này Giang Đồng Nhiên dẫn theo Lạc Tú và Thẩm Nguyệt Lan đi đến.
"Chị cũng chỉ thuận miệng nói thôi, cậu đừng coi là thật, dù sao cũng là mảnh đất dì Nguyệt Lan muốn."
"Bà muốn mảnh đất này làm gì?" Lạc Tú nhíu mày hỏi.
"Mở viện mồ côi." Thẩm Nguyệt Lan thở dài một tiếng.
Bà đương nhiên không biết Lạc Tú có bản lĩnh lấy được mảnh đất này, dù sao câu nói vừa rồi của Giang Đồng Nhiên hiển nhiên chỉ là một câu nói đùa, ai nghe cũng hiểu.
Cho nên bà cũng không kiêng kỵ gì.
"Thật ra bao nhiêu năm qua dì Nguyệt Lan vẫn đi tu sửa viện mồ côi ở khắp nơi trên cả nước."
"Là vì đã từng làm việc trái lương tâm sao?" Lạc Tú trêu chọc nói.
"Nói cái gì vậy hả? Là vì con của dì ấy." Giang Đồng Nhiên mới nói được một câu đã bị Thẩm Nguyệt Lan trừng cho một cái, nhất thời không dám nói thêm nữa.
Đó vẫn luôn là tâm bệnh của Thẩm Nguyệt Lan.
"Tôi muốn hỏi bà một chuyện, chủ tịch Thẩm, bà có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337513/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.