Nghe Lạc Tú nói xong, sắc mặt của mấy người Huyết Hổ đều thay đổi, thậm chí một số không kìm được còn muốn phản bác.
Không phải bọn họ không tôn trọng Lạc Tú, nhưng lời của Lạc Tú không tôn trọng bọn họ.
Phải biết Vệ Tử Thanh là người mới, thậm chí còn chưa được tiêm huyết thanh vào gen.
Nói cách khác, bây giờ Vệ Tử Thanh chỉ là một người bình thường.
Một người bình thường mà muốn vượt qua bọn họ?
Hoàn toàn vô lý.
“Giáo quan Lạc, anh nghiêm túc sao?” Quan Tuyết Di nghi ngờ hỏi Lạc Tú.
“Trông tôi có giống đang nói đùa không?” Lạc Tú nói.
Mà bản thân Vệ Tử Thanh cũng có chút sợ hãi, những người trong Huyết Sát ai mà không trải qua hàng trăm trận chiến, mỗi ngày đều phải trải qua huấn luyện khổ cực chứ?
Bàn về tốc để, thể lực hay kinh nghiệm chiến đấu, những người này đều hơn người bình thường gấp trăm lần.
“Giáo quan Lạc, trong quân đội không thể nói đùa!” Quan Tuyết Di lại nhắc nhở.
“Chúng ta cứ chờ xem.” Lạc Tú trực tiếp đưa ra quyết định.
Sau khi mấy người Quan Tuyết Di rời đi, Vệ Tử Thanh bị bỏ lại ở đây.
Vệ Tử Thanh vẫn mang theo sự chất phác của một người thôn quê, đứng trước mặt Lạc Tú, trong lòng anh ta có chút bất an.
"Giáo quan Lạc, tôi, tôi, tôi có thể không được đâu, tôi nghĩ mình sẽ làm anh thất vọng."
Vệ Tử Thanh lắp bắp nói, hiện tại anh ta cảm thấy áp lực quá lớn.
Nhưng anh ta không muốn khiến Lạc Tú mất mặt, dù sao thì Lạc Tú cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337487/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.