Ba ngày sau, một chiếc xe quân đội màu xanh lục lái vào thành phố Hải Đông.
Người đàn ông lái xe để đầu đinh, dáng người thẳng tắp, toàn thân toát ra khí chất nghiêm nghị kỷ luật của người quân nhân. Nhưng lúc này trên gương mặt như điêu khắc kia lại mang theo vẻ chế giễu.
“Giáo quan Trương, anh nói thử xem đây là lần thứ mấy chúng ta đi đón giáo quan Huyết Sát mới rồi?”
Giáo quan Huyết Sát đã được đổi mấy lần rồi, đều do anh ta và giáo quan Trương đi đón.
Có thể nói tổng giáo quan của Huyết Sát là dòng chảy, còn anh ta và giáo quan Trương là được làm bằng sắt.
“Không biết vị giáo quan mới này có thể trụ được bao lâu?”
“Tiểu Ngô, cậu hãy ngậm miệng lại đi, giáo quan lần này của chúng ta là do tướng Tô đích thân mời tới, hơn nữa còn là tổng giáo quan học viện quân sự Kinh Nam. Nếu bàn về cấp bậc thì còn lớn hơn cả tôi đấy.” Giáo quan Trương từ tốn nói.
Thoạt nhìn ông ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng trên người càng tỏa ra khí chất anh dũng, xen lẫn ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.
Vừa nhìn là biết người từng xông ra chiến trường thực thụ.
“Giáo quan Trương, không phải tôi nói mà là tôi không hiểu, theo tư liệu tôi đã đọc về giáo quan Huyết Sát mới này thì cậu ta chỉ mới hai mươi tuổi, nếu không phải là tướng Tô đích thân gọi điện cho tôi thì tôi chẳng dám tin tưởng.”
“Anh nói thử xem một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi thì có thể huấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337479/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.