“Người anh em, phẩm vị của anh đúng là có một không hai đấy nhỉ!” Dương Thiếu Thiên hơi mỉm cười nói, nhưng ai cũng đều nghe ra được đây là đang châm chọc Lạc Tú.
Mà mọi người thấy Lạc Tú ăn mặc tùy ý như vậy cũng lập tức bật cười, ai nấy đều cười khẩy.
Ở nơi này có ai là không ăn mặc lộng lẫy, trang trọng hào phóng cơ chứ?
Mà so với mọi người xung quanh, Lạc Tú thật sự giống như một ngọn cỏ đứng giữa vườn hoa thơm.
Hạ Hân Hân nhất thời đỏ bừng mặt, cho rằng Lạc Tú có chút khiến cô ta mất mặt, sau đó nhìn Lạc Tú với ánh mắt trách cứ.
Dẫu sau lúc tới đây cô ta còn nhắc nhở anh nhưng Lạc Tú vẫn cứ tự làm theo ý mình.
Lần này thì hay rồi, ở trước mặt bao nhiêu người giàu có quyền thế thế này nhất thời không biết cất mặt vào đâu.
“Tôi thì lại nghe nói, có câu là bên ngoài vàng ngọc bên trong thối rữa. Bên ngoài quần áo là lượt, nói không chừng bên trong xấu xa không chịu được.”
Duy chỉ có Vương Giai Giai là không cười, ngược lại còn lên tiếng giúp Lạc Tú.
“Ồ, thế Vương Giai Giai cô thì sao?” Dương Thiếu Thiên chẳng có gì phải sợ Vương Giai Giai, dù sao gia thế nhà họ Vương bọn họ và nhà họ Dương cũng không khác nhau là mấy.
"Tôi ư?" Vương Giai Giai cười một tiếng.
Vương Giai Giai thẳng tay xé bộ váy liền đang mặc, bên trong là một chiếc áo phông bó sát và quần bò nhưng vóc dáng cô ta thực sự vô cùng bốc lửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337437/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.