“Sư phụ Lý mà cô tìm không phải là một bậc thầy y học gì mà chỉ là một đại sư cổ thuật.” Lạc Tú khinh thường liếc nhìn Hạ Hân Hân, sau đó lắc đầu.
“Nhóc con miệng còn hôi sữa, cậu không chỉ phá hỏng phương pháp trị liệu bấy lâu nay của tôi mà còn ngậm máu phun người, rốt cuộc cậu có động cơ gì?” Sư phụ Lý cũng sững sờ khi nghe thấy hai chữ cổ trùng kia.
Thanh niên này có thể thấy được cổ thuật của ông ta ư?
Sao có thể như thế được?
Có lẽ nào đây cũng là một đại sư cổ thuật?
Cuộc cãi vã ở đây đã diễn ra trong một thời gian dài nên đương nhiên cũng thu hút sự chú ý của một số bác sĩ và y tá.
“Cậu thanh niên, cậu đang nói bậy bạ gì vậy?”
“Sư phụ Lý ở bệnh viện chúng tôi là người đức cao vọng trọng, được chúng tôi cực kỳ tôn kính.” Y tá và bác sĩ ở ngoài cửa cũng không hài lòng với Lạc Tú.
Họ cho rằng Lạc Tú đã quá đáng, dám vu khống sư phụ Lý.
Hơn nữa điều này cũng không đúng, sao trên thế giới này lại có cổ thuật chứ?
Nếu trong cơ thể Hạ Nguyên Vũ có côn trùng gì đó, với trình độ y học hiện tại thì đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Làm sao lại không thể scan được chứ?
“Cậu nhóc à, đừng nói năng lung tung, tôi không tin cậu đâu.” Một y tá mở miệng nói.
Ông nội của cô ta bị bệnh, đều do sư phụ Lý đã chữa khỏi.
Mà sư phụ Lý còn cười khẩy, sau đó lén lút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337422/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.