Đợi đến khi mọi người tỉnh táo thì xe cứu thương và cảnh sát cũng đã tới. Lạc Tú chẳng hề xuống tay với Sở Vân Hào, anh muốn từ từ trả lại những gì Sở Vân Hào đã cho anh từ kiếp trước, nên sẽ không dễ dàng giết chết Sở Vân Hào. Lúc này mọi người mới bừng tỉnh. Chu Tuyết Phi nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt phức tạp, trước đây cô ta xem thường Lạc Tú, cho rằng Lạc Tú không xứng làm bạn với họ. Chu Tuyết Phi cảm thấy Lạc Tú hoàn toàn không thể so bì với Sở Vân Hào. Nhưng trải qua chuyện ban nãy, Sở Vân Hào còn xứng để so bì với Lạc Tú nữa ue? Chỉ có lúc gặp nguy hiểm khó khăn, con người mới có thể bộc lộ thứ chân thực nhất ở trong lòng. Tất nhiên dù là thực lực hay quyết đoán thì Sở Vân Hào cũng không bằng Lạc Tú, thậm chí trong lòng còn cực kỳ ích kỷ xấu xa. Ngược lại Lạc Tú rõ ràng là người có thực lực nhưng lại che giấu tài năng cực kỳ khiêm tốn. Nhớ lại trước đó cô ta đã mỉa mai Lạc Tú là kẻ nhát gan, Chu Tuyết Phi liền đỏ mặt, không phải người ta nhát gan mà là khinh thường. Đó là khí phách của một người đàn ông. Hạ Linh Lung cũng khiếp sợ trước thực lực của Lạc Tú, thật đáng sợ, có thể tay không đánh chết hổ. Đây không phải phim mà là sự thật, không ngờ Lạc Tú có thể một chưởng đánh chết hổ, có thể thấy rốt cuộc thực lực của Lạc Tú đáng sợ đến cỡ nào. Trước đây Hạ Linh Lung còn tưởng nếu Lạc Tú đánh nhau với Sở Vân Hào, e rằng sẽ bị Sở Vân Hào hành hung. Nhưng bây giờ xem ra, e rằng Sở Vân Hào chẳng có tư cách để ra tay với Lạc Tú. “Tôi xin lỗi.” Hạ Linh Lung cúi đầu xin lỗi. Cuối cùng cô ta cũng hiểu rõ tại sao tối qua Lạc Tú lại không phản bác bọn họ, cũng vỡ lẽ câu nói không thể nói chuyện về tảng băng với côn trùng mùa hè mà Lạc Tú đã nói vào tối qua rồi. Không phải Lạc Tú không đủ trình độ với họ, mà là bọn họ hoàn toàn không đủ trình độ với Lạc Tú. Người ta chẳng hề đặt bọn họ vào mắt nên khinh thường không muốn tranh luận với họ. Cuối cùng Sở Vân Hào ảo não rời đi cùng Vương Tuấn Hi. Mới đầu bọn họ chế giễu Lạc Tú nhát gan, nhưng cảnh tượng ban nãy đã biến bọn họ thành tên hề tham sống sợ chết một cách rõ ràng. Lạc Tú sẽ sợ ư? Người có thể tiện tay đánh chết hổ sẽ sợ xuống xe ư? “Anh không xuống xe là vì không muốn đánh chết mấy con hổ kia à?” Hạ Linh Lung lấy can đảm hỏi. “Có lẽ cô đã nghe qua bẫy thực thi pháp luật, đối với mấy con hổ này mà nói thì hành vi của mấy người chính là như vậy.” “Dù bọn chúng cắn chết cô thì bọn chúng cũng không sống nổi, nếu các cô không xuống xe thì bọn chúng không cần phải chết.” “Vậy ban nãy anh có thể ngăn cản chúng tôi mà.” “Ha, một kẻ nhát gan như tôi thì lấy đâu ra bản lĩnh để khuyên nhủ đám người ‘can đảm’, ưa kích thích như các cô, không phải sao?” Câu nói của Lạc Tú đã chặn họng Hạ Linh Lung. Quả thật lúc nãy đám người bọn họ đều khinh thường Lạc Tú, tưởng Lạc Tú nhát gan. “Nhưng chúng ta là người còn mạng của bọn chúng...” “Cô có biết tôi ghét nhất điều gì trên người các cô không?” “Đó là các cô tự cho mình là siêu phàm, nghĩ mình cao cao tại thượng, chưa chắc mạng của mấy người đã quý giá hơn hổ, chúng sinh đều bình đẳng, các cô có tư cách gì mà phân chia nhiều cấp bậc về sinh mạng như vậy?” Lạc Tú lạnh lùng nói, rồi xoay người rời đi. Không chỉ có Hạ Linh Lung, mà Chu Tuyết Phi ở bên cạnh cũng bị câu nói này làm cho đỏ mặt. “Hừ, anh ta đã cứu chúng ta thì ghê gớm lắm à, hung dữ cái gì chứ?” Nước mắt của Hạ Linh Lung rơi lã chã, vẻ mặt uất ức. “Haizzz, Tinh Tinh, cậu xong rồi.” Chu Tuyết Phi thở dài, cô ta là con gái nên vừa nhìn thấy nước mắt uất ức của Hạ Linh Lung, đã nhanh chóng hiểu rõ Hạ Linh Lung đã thích Lạc Tú rồi. Nhưng nhìn bóng lưng rời đi của Lạc Tú, cô ta mới phát hiện ra, hóa ra bóng lưng đó lại cao lớn đến thế. Sở Vân Hào hoàn toàn không thể so bì với nhân vật như Lạc Tú được. Đàn ông như vậy mới khiến người khác si mê nhất, làm người thì khiêm tốn, còn làm việc thì lên giọng, thậm chí bản thân cô ta cũng hơi mất khống chế. Thật ra không ai phát hiện, cảnh tượng Lạc Tú đánh hổ cứu người ban nãy đã được người khác quay lại. Rồi nhanh chóng được lan truyền trên mạng. Dù gì đây cũng là tin tức mới. Hôm nay cũng có một tin tức mới khác, nhưng bị phong tỏa rồi, đó là một ông trùm ở Thông Châu được phát hiện chết trong nhà, mà hung thủ lại là con trai ông ta. Chuyện này là nhờ xem camera giám sát trong nhà bọn họ, chứng cứ rành rành nhưng cuối cùng con trai ông ta cũng chết luôn. Do đó chuyện này đã được phong tỏa. Ngược lại Lạc Tú vừa mới đi ra cổng sở thú thì điện thoại đổ chuông. “A lô, anh Lạc, có phải anh đã quên mất ngày mai Vịnh Bàn Long sẽ chính thức bắt đầu phiên giao dịch đúng không?” Là Vương Phi gọi tới. Nếu không được Vương Phi nhắc nhở, quả thật Lạc Tú đã quên mất chuyện này. Lạc Tú cũng không để tâm đến chuyện tiếp theo ở sở thú nữa, mà quay về chuẩn bị chuyện Vịnh Bàn Long bắt đầu phiên giao dịch. Trong vòng bạn bè của người nào đó. Một đoạn video được lan truyền, hai người con gái đang ngồi cà phê ở Starbucks, rồi nhàm chán lướt vòng bạn bè. Trong đó một cô gái rảnh rỗi đến nhàm chán đã click vào. Rồi nhất thời ngạc nhiên đến nỗi suýt rớt con mắt ra ngoài. “Văn Văn, cậu xem, đây là biểu diễn hay là thật vậy?” “Sao thế?” Cô gái tên Văn Văn kia nghiêng đầu nhìn xem. “Ôi mẹ ơi, rõ ràng đây là thật mà, cậu không nhìn thấy người máu me bê bết kia à?” “Người này là ai thế? Không ngờ có thể tay không đánh chết hổ, hơn nữa còn đánh cùng lúc mấy con.” “Woa, đẹp trai quá đi mất, tớ phải gả cho anh ấy!” “Cậu mau share đi, ôi mẹ ơi, thật lợi hại!” Trên diễn đàn nào đó, đoạn video này đã được lan truyền với tiêu đề bắt mắt là anh chàng đẹp trai dũng cảm cứu người, nổi giận đánh mãnh hổ. Tất nhiên tiêu đề này sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Một người đàn ông ngồi trong phòng làm việc đang nhàm chán lướt diễn đàn. “Mẹ kiếp, lại là tiêu đề chém gió, đang quay phim à? Bọn họ thật sự cho rằng con người có thể đánh thắng hổ ư?” Nhưng người đàn ông vẫn click vào. “Mẹ kiếp, mọi người mau tới xem đi.” Nhất thời trong phòng làm việc ngột ngạt vang lên tiếng hét của người đàn ông. Đoạn video này cứ từ từ lan truyền như thế, liên tục truyền đi trên các diễn đàn xã hội. Đây là võ thuật thực thụ của Trung Quốc ư? Hay là sao tác hoặc chuyện gì khác? Người đàn ông thần bí với sức mạnh cái thế, tàn sát mãnh hổ? Lúc này Lạc Tú đã quay về bên Vịnh Bàn Long. Trương Tử Quân và Vương Phi vẫn rất lo lắng, dù gì hai nhà truyền thông lớn ở Thông Châu là Văn hóa Tinh Môi và Truyền thông Lam Vũ cũng ngỏ lời rồi. Chắc chắn ngày mai bọn họ sẽ tới phá hỏng. Bên này, trường trung học phổ thông Uất Kim Hương. “Ngày mai Vịnh Bàn Long của thầy Lạc chúng ta sẽ chính thức bắt đầu phiên giao dịch, còn ai chưa nộp tiền đặt cọc nữa không?” “Chúng tôi đã nộp hết rồi, thầy Lạc cũng thật là, tốt xấu gì chúng ta cũng là học trò của thầy ấy, vậy mà thầy ấy lại chẳng hề nể mặt chúng ta, chúng ta muốn mua một căn nhà cũng phải đặt trước nữa.” “Được rồi, trong nhà mọi người có ai thiếu tiền không?” “Tôi nghe nói ông trùm bên Yên Kinh cũng nộp tiền đặt cọc rồi.” “Chắc chắn ngày mai sẽ tới cổ vũ cho mà xem.” “Hôm nay ba tôi với tôi đã đi nghe ngóng tin tức rồi.” Diệp Kính Bình đang ngồi uống trà ở bên cạnh. “Ông nội, ngày mai chúng ta có cần tới chỗ của thầy để cổ vũ không ạ?” “Đi chứ, tất nhiên phải đi rồi, sao chúng ta có thể không đi được? Nếu không đi sẽ không mua được nhà.” Diệp Kính Bình thở dài. “Thật ra ông muốn mua mười căn, nếu không thì cháu đi nói với thầy cháu bắc cầu kiều bán thêm cho ông hai căn nữa đi?” Diệp Kính Bình cực kỳ thích chỗ Vịnh Bàn Long này. “Thị trưởng Lưu, sáng mai ông có một buổi hội nghị.” “Lùi xuống đi, sáng mai chừa lại cho tôi chút thời gian riêng tư để tôi đi mua nhà.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]