Chương trước
Chương sau
Huyện trưởng Trần đã đến?
Cả đám người nhà họ Lạc đều sửng sốt.
Khuôn mặt của Lạc Đại Phú lộ rõ vẻ vui mừng, còn Lạc Viễn Phi lập tức phấn chấn hẳn lên!
Bất ngờ quá, thật sự rất bất ngờ.
Ngay cả huyện trưởng Trần cũng đích thân đến đây?
Thật là nở mày nở mặt biết bao!
Thật là vinh dự biết bao!
Ngay cả Lạc Viễn Phi cũng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được coi trọng như vậy, ngay cả huyện trưởng Vĩnh Tế cũng tự mình đến chúc mừng.
Trương Đào đang ngồi ở chiếc bàn ngoài sân, nghe thấy vậy thì trong lòng chợt mừng rỡ.
Sau đó lại lạnh lùng liếc nhìn hai ba con Lạc Tú trong đại sảnh, trên mặt lộ rõ vẻ châm chọc.
Anh ta đã đánh cược đúng, bây giờ Lạc Viễn Phi đã thăng chức lên sở trưởng, còn có thể khiến huyện trưởng tự mình tới chúc mừng, điều này càng chứng tỏ chẳng phải tiền đồ của Lạc Viễn Phi là vô biên sao?
Còn người bạn thời thơ ấu Lạc Tú này thật sự kém xa Lạc Viễn Phi rất nhiều.
Còn trong mắt của ông cụ nhà họ Lạc lại cười rạng rỡ.
“Rạng rỡ tổ tông quá, rạng rỡ tổ tông quá, thật là vẻ vang cho kẻ hèn này, bậc cửa có hào quang mà.” Ông cụ nhìn về phía Lạc Viễn Phi và Lạc Đại Phú.
Sau đó ông ta lại nhìn Lạc Tú và ba Lạc.
Kém xa, thật sự là kém rất xa.
Nếu so sánh hai ba con Lạc Tú với Lạc Viễn Phi thì đúng là cách xa một trời một vực.
Còn trên mặt Lạc Viễn Phi vừa tỏ vẻ đắc ý vừa tỏ vẻ mỉa mai nhìn Lạc Tú.
Ngay lập tức, Lạc Viễn Phi bước đến gần Lạc Tú và nói với âm lượng mà chỉ Lạc Tú mới có thể nghe thấy.
“Hừm, nhìn thấy chưa? Đây là khoảng cách giữa tao với mày, giống như cái tên của hai người vậy, sau này tao sẽ bay cao bay xa trên bầu trời này, cao cao tại thượng.”
“Còn mày chỉ có thể như hạt bụi tầm thường, mặc sức cho người ta giẫm đạp.”
“Hừ!” Lạc Tú cười khẩy, không hề quan tâm.
“Đó là bởi vì anh chưa nghe thấy cái tên khác của tôi thôi!” Dường như Lạc Tú không quan tâm đến điều đó chút nào.
Ở giới tu tiên, anh còn có một cái tên khác, một cái tên khiến tiên ma vừa nghe thấy đều run rẩy, khiến cả đất trời đều đổi màu.
Lạc Viễn Phi chỉ nghĩ rằng đây là do Lạc Tú nói một cách tùy tiện để cứu vãn thể diện mà thôi.
Lúc này huyện trưởng Trần cũng đang đi đến và cười rạng rỡ.
“Ôi ông cụ Lạc, vậy mà nhà họ Lạc ông lại sinh ra một nhân vật tầm cỡ như thế, thật sự là nở mày nở mặt tổ tiên mà.” Huyện trưởng Trần khoảng năm mươi tuổi, dáng người không cao, gương mặt nghiêm nghị đang nở một nụ cười.
“Quá khen, quá khen rồi.” Ông cụ đứng lên, mặc dù ông ta nói như vậy nhưng trên mặt lại nở nụ cười toe toét.
Lạc Viễn Phi thật giỏi, có thể khiến cho huyện trưởng tự mình đến chúc mừng, cuối cùng nhà họ Lạc cũng được nở mặt rồi.
Vẻ mặt của Lạc Đại Phú càng tỏ vẻ đắc ý, đồng thời liếc nhìn qua ba Lạc một cách khinh thường.
Trước kia ông có giỏi bao nhiêu thì sao chứ?
Bây giờ con trai ông có thể so sánh với con trai tôi không?
Không thể so sánh được, ngay cả một sợi tóc cũng không bằng.
Còn Lạc Tú Quyên, cô thứ hai của Lạc Tú lúc này cũng nở nụ cười trên môi, bà ta từng rất thân với ba Lạc, nhưng từ khi biết tin Lạc Viễn Phi sắp được thăng chức sở trưởng thì bà ta chọn xa cách với ba Lạc và thân thiết với Lạc Đại Phú.
Bây giờ xem ra lựa chọn của bà ta rất đúng, kiếp này của ba Lạc và Lạc Tú vẫn sẽ như vậy, còn tương lai của Lạc Viễn Phi sẽ là vô hạn!
“Thật là làm phiền ông quá huyện trưởng Trần à, tự nhiên lại vì chuyện của tôi mà đã tự mình đến đây một chuyến.” Lạc Viễn Phi khách sáo cười nói, thế nhưng nụ cười trên mặt còn sáng chói hơn cả ánh mặt trời.
Đúng vào lúc này, Dương Đào cũng dẫn theo một đám người đến đây.
Dương Đào quấn gạc ở tay phải, sau khi vào cửa thì cười khẩy.
“Thằng nhóc họ Lạc kia, hôm nay tao nể mặt Viễn Phi nên không tính toán với mày, nhưng tao nói cho mày biết, chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!” Khuôn mặt của Dương Đào đầy tức giận.
“Có chuyện gì không cần phải nể mặt tôi đâu, đám người Lạc Tú đã bị đuổi khỏi dòng họ Lạc rồi.” Lúc này Lạc Viễn Phi nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
“Ồ? Tốt, tốt lắm.” Dương Đào phất tay, đột nhiên có bảy tám tên đàn ông to con xông ra.
Mà Lạc Đại Phú và đám người Lạc Viễn Phi lại lộ rõ vẻ hả lòng hả dạ.
Dương Đào này, cho dù là ông chủ của tập đoàn Hồng Nghiệp hay là chính bản thân anh ta thì ở Vĩnh Tế này đều không thể trêu chọc được vì thế lực rất lớn.
Nếu chọc vào Dương Đào hoặc đắc tội với Dương Đào thì e rằng sẽ không thể nào tiếp tục ở lại Vĩnh Tế nữa.
“Mấy người tính làm gì vậy, huyện trưởng Trần đang ở trong này đấy.” Ba Lạc nhìn thấy bảy tám người đàn ông to khoẻ đi tới, nghĩ sẽ bất lợi cho Lạc Tú nên đã lôi huyện trưởng Trần ra.
“Ha ha, e rằng ông còn chưa biết, huyện trưởng Trần là cậu của tôi, cậu ruột đó!” Dương Đào cười khẩy.
“Tao đã nói, tao sẽ khiến mày phải hối hận, mày đã phế đi một tay của tao thì hôm nay tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.” Vẻ mặt của Dương Đào vô cùng kiêu ngạo.
“Cậu, chính là nó đã làm tay cháu bị thương, hôm nay cháu phải…”
“Phải con mẹ mày!” Huyện trưởng Trần đi tới, tát thẳng vào mặt Dương Đào!
Sau đó, dường như vẫn chưa hết giận, ông ta lại giơ chân đá vào bụng Dương Đào một cái nữa.
Lúc này huyện trưởng Trần đổ mồ hôi lạnh sống lưng, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.
“Cậu, cậu…”
“Ai là cậu của mày chứ?” Lúc này huyện trưởng Trần vẫn đang sợ hãi, tay ông ta vẫn đang run rẩy.
Sự thay đổi đột ngột này khiến những người có mặt đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, sao lại có thể xuất hiện cảnh tượng như vậy!
Mọi người đều khó hiểu nhìn huyện trưởng Trần, sao tự nhiên ông ta lại ra tay với Dương Đào chứ?
Nhưng cảnh tiếp theo còn khiến họ kinh ngạc hơn.
“Tổng huấn luyện viên Lạc, rất xin lỗi, rất xin lỗi.” Huyện trưởng Trần cúi người xin lỗi Lạc Tú, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Huyện trưởng Trần lại xin lỗi Lạc Tú ư?
Đừng nói là Lạc Đại Phú hay ông cụ mà ngay cả ba Lạc cũng sững sờ trước cảnh tượng này. Chuyện này, chuyện này, chuyện này là sao?
Dương Đào càng thêm choáng váng, cậu mình không những vì một người ngoài đã đánh anh ta mà bây giờ còn xin lỗi là sao?
Cậu của anh ta có thân phận gì mà lại đi xin lỗi người khác chứ?
“Huyện trưởng Trần, ông đây là?” Ông cụ lộ rõ vẻ nghi hoặc, sao huyện trưởng Trần này lại xin lỗi Lạc Tú được chứ?
Và nhìn thấy thái độ đó là vì sợ làm cho Lạc Tú mất hứng đây mà.
“Ông cụ, chẳng lẽ ông không biết sao?” Huyện trưởng Trần nghi ngờ hỏi.
“Biết cái gì? Huyện trưởng Trần, hôm nay không phải ông tới chúc mừng Viễn Phi vì thằng bé được thăng chức sở trưởng à?” Ông cụ cũng bối rối, tình huống này sao lại có vẻ không đúng nhỉ?
“Ồ, tôi hiểu rồi, tôi nói gì cũng có vẻ không hợp lý cho lắm.” Khi huyện trưởng Trần vừa bước vào đã cảm thấy có điều gì đó không ổn và lời nói vừa rồi của Lạc Viễn Phi càng khiến cho nó không đúng.
Tại sao những người này lại tập trung vào Lạc Viễn Phi và gạt Lạc Tú sang một bên?
Trên thực tế, ông ta đã phải mất rất nhiều công sức để tìm ra người sắp trở thành tổng huấn luyện viên của học viện quân sự Kinh Nam.
Trước đó, ông ta đã nhận được tin tức là họ đang ở huyện Vĩnh Tế mà thôi.
Bây giờ có vẻ như có người đã hiểu lầm.
Hơn nữa có vẻ như đám người này không muốn nhìn thấy Lạc Tú một chút nào.
Phân tích tình huống trước mặt trong nháy mắt, lập tức huyện trưởng Trần đưa ra quyết định: “Mọi người, mọi người sẽ không nghĩ hôm nay tôi tới đây là vì Lạc Viễn Phi được thăng chức sở trưởng đó chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.