Thực ra, việc phá dỡ và di dời hầu hết đều được người dân ủng hộ.
Chỉ là có những thương nhân làm ăn không đứng đắn đàng hoàng sẽ ép bán hoặc ép mua.
Dù là chủ sở hữu của ngôi nhà hay công xưởng thì chắc chắn họ đều muốn bán được giá để kiếm chút tiền.
Nhưng yêu cầu của ba Lạc cũng không hề cao, ông chỉ mong mình không lỗ vốn mà thôi.
Dù sao thì với công xưởng đáng giá một trăm vạn mà chỉ được người ta chào giá năm mươi vạn cũng là hơi quá đáng. Mà thậm chí ba Lạc còn không tính toán mảnh đất đó trị giá bao nhiêu tiền.
Nhưng người mua lại là tập đoàn Hồng Nghiệp, ba Lạc cũng sợ mình sẽ thật sự chọc phải phiền phức.
Chỉ có điều, Lạc Tú không hề bận tâm đến điều đó. Kiếp trước anh nhớ rõ là Lạc Đại Phú đã lừa bọn họ lấy được công xưởng đó, cuối cùng ông ta chỉ đồng ý cho phá bỏ sau khi đã cầm được bảy trăm vạn.
Bây giờ mới ra giá năm mươi vạn đã ép họ phải đồng ý rồi, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?
Nếu là kiếp trước, có lẽ Lạc Tú không còn cách giải quyết nào khác, nhưng kiếp này lại khác.
Tập đoàn Hồng Nghiệp?
So với Hồng Bưu thì thế nào?
So với Quảng Khôn thì thế nào?
So với nhà họ Diệp ở Thông Châu thì càng không có gì để nói.
Trong mắt Lạc Tú, những nhân vật đó, những thế lực đó chẳng là cái thá gì hết, huống chi là tập đoàn Hồng Nghiệp.
“Hoặc là ông bảo ông chủ của ông đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337396/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.