Lạc Tú ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trương đại sư.
Cảnh tượng này khiến trong đôi mắt của Dương Minh Huy và Trương Phán Phán đầy tuyệt vọng.
Đặc biệt là Trương Phán Phán, cô ta đã nói với Lạc Tú rằng đừng can thiệp vào việc riêng của người khác.
Bây giờ thì hay rồi, đã biến thành cục diện như thế này.
Hơn nữa giọng điệu của Lạc Tú điên cuồng như muốn chết.
Cần biết rằng trong đám người thường thì Dương Minh Huy được coi là cao thủ nhưng trước mặt đám người này không có chỗ cho anh ta phản kháng.
Căn bản là không có một cấp độ nào cả.
Thật đáng tiếc khi Lạc Tú tự đâm đầu vào chỗ chết như vậy.
“Nào, ai sẽ lên trước đây?” Lạc Tú thản nhiên đứng đó, thậm chí còn đút hai tay vào túi quần như thể đã nắm chắc chiến thắng.
“Cậu là người đầu tiên đứng trước mặt bổn toạ mà điên cuồng như thế!” Trương đại sư cũng bị Lạc Tú chọc tức đến nỗi cười khẩy.
Ông ta đã không còn là người thế tục, đi đâu cũng coi như thần linh, giờ đây ở nơi xa xôi hẻo lánh này lại có người dám khinh thường ông ta như vậy.
Quả nhiên đúng như câu nói kia, vùng khỉ ho cò gáy thì sẽ xuất hiện điêu dân.
Khi Dương Minh Huy nhìn thấy dáng vẻ này của Lạc Tú, anh ta biết coi như xong đời rồi, ban nãy anh ta đã tự mình lĩnh giáo được bản lĩnh của đối phương.
Đó là bản lĩnh mà sức người không thể chống lại được.
Trương đại sư vẫn chưa nhúc nhích.
Một người đàn ông bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337394/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.