Dương Minh Huy và Trương Phán Phán đều là bạn từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành của Lạc Tú.
Lạc Tú sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai động vào họ, đặc biệt là Dương Minh Huy!
Có thể nói đây là người bạn tốt nhất của anh.
Nếu lần đó hai người rời đi mà không về thì chắc chắn là mãi mãi không thể về được nữa.
Cũng giống như Lạc Tú, gia đình của Dương Minh Huy là một gia đình đơn thân, mẹ của Dương Minh Huy nuôi anh ta cũng không dễ dàng gì.
Vì vậy Dương Minh Huy tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy.
Kiếp trước sau khi Lạc Tú bị tàn tật rồi biết Dương Minh Huy mất tích, Lạc Tú chưa từng tìm hiểu kỹ việc này.
Nhưng ở kiếp này, cho đến hôm nay, Lạc Tú mở thiên nhãn ra nhìn mới phát hiện việc này chắc chắn có ẩn tình!
“Được rồi, đừng nhìn nữa, cậu thật sự đã nhìn trúng Phán Phán của tôi rồi sao?” Dương Minh Huy vỗ vai Lạc Tú.
“Cậu đã có Trương Thục Phi rồi, đừng ăn trong bát rồi nhìn ra nồi nhé.” Dương Minh Huy kéo Lạc Tú ngồi xuống.
“Mà này, Lạc Tú, không phải cậu đến Thông Châu tìm Trương Thục Phi sao? Sao lại trở về một mình thế này?” Một chàng trai mập mạp bên cạnh nói.
Tên anh ta là Trương Đào, cũng là bạn từ nhỏ của Lạc Tú, nhưng Lạc Tú nhớ Trương Đào sau này làm ăn khá tốt, sau khi Dương Minh Huy và Trương Phán Phán biến mất, Lạc Tú bị tàn tật, Trương Đào đã rời khỏi vòng bạn bè này.
Hay có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337383/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.