Chương trước
Chương sau
Các em muốn làm gì?
Chỉ là một câu nói đơn giản.
Chỉ là một câu nói bình thường.
Lông tóc của Hàn Phong dựng đứng, sắc mặt lập tức thay đổi, tái nhợt.
Mà mặc kệ các học sinh lớp ba đang làm gì, tất cả đều đột ngột dừng lại.
Câu nói này chẳng có khí thế gì cả, nó chỉ là một câu nói rất bình thường.
Nhưng nó đã rơi vào lỗ tai của nhóm người học lớp ba này.
Lại khiến thần kinh của mọi người lập tức căng thẳng, trong chớp mắt cũng không dám thở mạnh.
“Hàn Phong, em định làm gì?” Lạc Tú và An Linh Như chậm rãi đi từ cổng trường vào.
“Thầy… thầy… thầy Lạc, em thấy trời lạnh quá nên đi đốt lửa sưởi ấm cho mọi người!” Giọng nói của Hàn Phong run rẩy, toàn thân như muốn khóc.
Tại sao thầy Lạc lại ở đây vào lúc này?
Còn cố tình bắt bẻ mình nữa chứ?
“Đi lấy bình cứu hỏa đến đây, nhanh chóng dập lửa cho tôi.” Lạc Tú nói một câu, tất cả học sinh lớp ba lập tức chạy như bay, thậm chí còn hò hét những người khác cùng nhau thực hiện.
“Thầy Lạc, thầy Lạc đến rồi.” Các giáo viên và học sinh khác trong trường cũng reo lên.
“Thầy Lạc, cuối cùng thầy cũng đến rồi.” Hiệu trưởng sắp khóc tới nơi, lúc này nhìn thấy Lạc Tú đến đây, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất.
“Thầy Lạc, đúng là thầy Lạc rồi.”
Mấy học sinh còn đang đứng trên lầu xem náo nhiệt bất ngờ reo lên.
“Nhìn xem, nhóm học sinh lớp ba đều đang dùng bình chữa cháy để dập lửa.”
“Ôi, vẫn là thầy Lạc có uy hơn cả. Cậu xem, ban nãy lớp ba kiêu ngạo không ai bì nổi, giờ lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ vậy.”
“Đây mới gọi là giáo viên nè, chỉ một câu nói có thể khiến tất cả học sinh ngoan ngoãn ngay.”
Đám cháy được dập tắt với tốc độ rất nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy năm phút đã xong.
“Lại đây, đứng yên.” Lạc Tú chỉ khe khẽ nói một câu.
Bao gồm cả đám người Diệp Thánh Đào, tất cả đều đồng loạt đứng trước Lạc Tú, thậm chí còn xếp hàng.
Mà Trần Hữu nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt oán hận, anh ta vẫn đang dõi theo tất cả những điều này.
Đặc biệt là câu nói đầu tiên của Lạc Tú khiến đám người này dừng tay, kêu chúng dập lửa bèn dập lửa, kêu chúng đứng yên bèn đứng yên.
Anh ta không phục.
Trong vòng chưa đầy mười phút, ngay lập tức toàn bộ Uất Kim Hương đã trở lại bình thường.
“Chào mừng thầy Lạc trở lại.”
“Thầy Lạc, để em giải thích. Chúng em đốt ghế và sách để mua đồ mới ạ.” Hàn Phong hơi chột dạ.
“Các em tính làm loạn hả?” Lạc Tú nghiêm nghị hỏi.
“Không dám.” Lớp ba đồng thanh đáp.
Nhưng tất cả học sinh lớp ba đều cúi đầu, một đám đều ngoan ngoãn như những đứa trẻ.
Thật ra Lạc Tú quét mắt nhìn xung quanh, cũng không phát hiện trường có tổn thất gì nghiêm trọng. Đám nhóc này chỉ là sấm thì to mà mưa thì nhỏ, căn bản chẳng có gì phải ầm ĩ.
Nhưng bày trận hơi lớn.
Lúc này các giáo viên khác đều mỉm cười, cuối cùng cũng đã kết thúc, đám nhóc này cũng không còn gây chuyện nữa.
Mấy ngày nay suýt nữa trường học đã bị phá bỏ.
Chỉ có Trần Hữu và Tôn Huy Nam là sa sầm mặt mũi, sau đó Trần Hữu cười khẩy.
“Thầy Lạc thật là giỏi đó, vậy mà lại cổ động học sinh gây rối.”
“Trần Hữu, thầy đừng có ngậm máu phun người, thầy Lạc không liên quan gì đến chuyện này.” Hàn Phong nghe vậy thì nổi nóng, chỉ vào Trần Hữu quát.
“Tôi không quan tâm anh có liên quan gì chuyện này hay không, hiện tại trường học đã mù mịt khói rồi, anh phải đưa ra lời giải thích.” Lúc này Trần Hữu mới bước lên tỏ vẻ anh hùng.
Anh ta rất hận Lạc Tú, trước đó cứ tưởng đuổi Lạc Tú đi là có thể nhận lớp ba, ai dè lại đụng phải một cái sọt.
Bên phía cục giáo dục đã nói với anh ta không còn hy vọng được thăng chức nữa, coi như con đường làm quan của anh ta vô vọng rồi.
Và anh ta đổ tất cả mọi tội lỗi này cho Lạc Tú.
Nhất là khi nhìn thấy Lạc Tú vừa quay lại, đám học sinh này lập tức giống như những đứa trẻ ngoan ngoãn vậy.
Vì vậy Trần Hữu càng không phục.
Dựa vào cái gì mà đám nhóc này lại nghe lời Lạc Tú đến thế?
Trần Hữu tôi, cho dù là gia thế, địa vị, tiền bạc, mối quan hệ, cái nào mà không tốt hơn họ Lạc anh chứ?
“Hả? Anh muốn tôi giải thích như thế nào?” Lạc Tú nhướng mày quay lại nhìn Trần Hữu.
“Tôi không cần biết anh dùng cách gì để mê hoặc đám học trò này, nhưng chỉ cần tôi còn là chủ nhiệm giáo dục của trường này, chỉ cần tôi còn ở Uất Kim Hương một ngày thì anh đừng hòng quay về.”
“Hơn nữa họ Lạc kia, anh nghe cho rõ đây, cho dù anh có thể quay về thì sao?”
“Anh đừng quên, tôi vẫn là chủ nhiệm giáo dục của ngôi trường này, tôi vẫn là sếp của anh. Tiền lương và bảng kiểm tra đánh giá của anh đều nằm trong tay tôi!” Trần Hữu thẳng thừng đe dọa Lạc Tú.
Những lời này khiến Lạc Tú cũng bật cười, bởi vì anh cảm thấy Trần Hữu thực sự rất buồn cười.
“Trần Hữu ơi Trần Hữu, có phải anh cảm thấy gia thế, địa vị, tiền bạc, mối quan hệ và tương lai của anh đều tốt hơn Lạc Tú tôi nên anh không phục, đúng không?”
“Cho nên anh nghĩ có thể giẫm nát Lạc tôi dưới chân, đúng không?”
“Trần Hữu ơi Trần Hữu, tôi không thể không buồn cười vì sự ngu ngốc của anh, anh có biết hiện giờ anh đang đứng cùng với một người thế nào không?”
“Anh có biết anh đang tranh cãi với ai không?” Khí tức của Lạc Tú bất chợt thay đổi, luồng khí áp lực kia khiến ngọn lửa trên sân trong phút chốc bốc cao lên ngùn ngụt, khiến người ta lại cuống quýt kêu lên.
Dưới ánh sáng của ngọn lửa, Lạc Tú cười khẩy.
“Anh đã tự đánh giá bản thân quá cao rồi, cũng đã đánh giá quá thấp Lạc Tú tôi, nếu không phải Lạc Tú tôi không muốn động đến anh thì anh cho rằng mình còn có cơ hội đứng ở trước mặt tôi nói chuyện sao?”
“Ở trong mắt tôi, anh chẳng khác nào con sâu cái kiến trên mặt đất cả.” Lạc Tú chỉ xuống đất nói.
Chính xác nếu không phải vì người sau lưng Trần Hữu kích động thì sao anh ta có thể đứng ở trước mặt Lạc Tú như một gã hề được chứ?
“Anh dựa vào cái gì, ở trong mắt tôi, anh còn không bằng bụi bặm trên mặt đất mà còn bày đặt đòi tôi phải giải thích ư?”
“Tôi muốn đến thì không ai có thể ngăn cản, nếu tôi muốn đi thì không ai có thể giữ lại.”
“Anh đã đánh giá bản thân quá cao rồi.” Lạc Tú cười khẩy, châm chọc nói.
“Ồ? Thật sao? Ngay cả khi hiệu trưởng muốn anh quay về thì sao chứ, tôi làm chủ nhiệm giáo dục, tôi có quyền.”
“Chờ đã, tôi xin được ngắt lời cậu, Trần Hữu!” Lúc này hiệu trưởng mới đứng lên.
“Xin lỗi, thật ra trước đó tôi đã nhận được thông báo đuổi việc cậu và Tôn Huy Nam rồi.”
“Cho nên bây giờ cậu đã không còn là chủ nhiệm giáo dục của trường Uất Kim Hương nữa, cậu cũng không còn tư cách để khoa tay múa chân với các giáo viên trường chúng tôi.” Hiệu trưởng đứng ra chỉ vào Trần Hữu nói.
“Ông nói cái gì?” Trần Hữu sững sờ.
Dù sao vừa rồi anh ta còn tuyên bố phải lợi dụng chức chủ nhiệm giáo dục này để ngăn cản Lạc Tú, vậy mà trong nháy mắt đã bị đuổi việc rồi ư?
“Cậu nghe không rõ à?”
“Tôi nhắc lại một lần nữa, cậu đã bị đuổi việc.” Hiệu trưởng nhìn Trần Hữu với vẻ mất kiên nhẫn.
“Ông dám đuổi việc tôi ư?’
“Ông có biết ba tôi là ai không?” Trần Hữu hét vào mặt hiệu trưởng như một kẻ mắc chứng cuồng loạn.
“Tôi phải đến cục giáo dục để kiện ông, tôi phải đến gặp cục trưởng cục giáo dục, tôi muốn xem ai sẽ chơi lại ai?” Trần Hữu thẳng thừng đe dọa.
“Không cần đâu, bây giờ tôi đã đến rồi, có gì cứ nói hết với tôi đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.