Chương trước
Chương sau
Còn Hàn Phong thì cảm thấy rất có mặt mũi, còn chớp mắt với Thi Thi.
Mấy người vừa vào phòng bao đã có mấy nhân viên phục vụ mang theo vài thùng rượu đến đây, ba thùng Four Loko. Đừng nhìn số ghi của rượu này không cao mà lầm, nó được mệnh danh là loại rượu "tàn đời trong một lon".
Sau đó là bốn chai vodka nữa.
“Nào, tối nay không say không về.” Đao Ba mở một lon Four Loko và giơ lên.
“Hàn Phong kia, tôi không biết uống rượu.” Một nữ sinh trong đó có chút sợ hãi.
"Không sao, với lại, rượu do đại ca của tôi kính, thế nào cũng phải cho chút mặt mũi chứ?" Hàn Phong đặt một lon Four Loko trước mặt nữ sinh.
“Nào, cạn.” Đao Ba ngẩng đầu uống một hơi, những người khác ngờ nghệch uống theo.
Sau đó, mấy người chơi trò chơi đoán số. Còn Đao Ba thì đích thân đổi mấy ly Depth Bomb Cocktail.
Dần dần, các cô gái, thậm chí là Hàn Phong cũng có hơi không gắng gượng được nữa, uống đến say khướt.
Lúc này, Đao Ba đã đến ngồi bên cạnh Thi Thi, một tay luôn cố ý lại như vô tình vuốt ve tới lui trên đùi Thi Thi.
Tuy rằng Thi Thi là con gái nhưng cũng là người có tính tình khá nóng nảy.
“Anh Đao, tay của anh.” Thi Thi có chút không vui.
“Tay anh làm sao?” Đao Ba dứt khoát đặt tay trực tiếp lên đùi Thi Thi.
Cái này khiến Thi Thi lập tức phát hỏa. Cô ta ăn mặc sexy nhưng không có nghĩa là cô ta phóng túng.
Sàm sỡ cô ta một cách trắng trợn như vậy, làm sao cô ta có thể không phát cáu?
“Má, không uống nữa, đi!” Thi Thi lập tức đứng lên, định rời đi.
Nhưng còn chưa đi ra ngoài đã trực tiếp bị kéo lại.
Người vốn dĩ đã say rượu thì làm sao có thể đứng được nữa. Hơn nữa sức lực của Đao Ba lại rất lớn, cô ta bị Đao Ba chặn ngang rồi đặt ở dưới thân.
Tất nhiên Thi Thi không chịu, bắt đầu vùng vẫy, mà các cô gái khác cũng đưa tay ra kéo Đao Ba đi.
“Chết tiệt, còn giả vờ với tao hả?” Nói xong, Đao Ba trực tiếp tát vào mặt Thi Thi một cái.
Thi Thi bị đánh đến ngớ người, còn Hàn Phong chếnh choáng lập tức cảm thấy tỉnh táo hơn phân nửa.
"Đại ca, anh làm gì vậy?"
“Mẹ kiếp, ông đây muốn làm gì ai cần mày lo?” Đao Ba hung hăng quay lại hét vào mặt Hàn Phong.
Còn Hàn Phong nhìn Thi Thi đang nước mắt lưng tròng, đưa tay đẩy Đao Ba.
Dù sao Đao Ba quả thật quá đáng rồi.
Chỉ là còn chưa đụng tới Đao Ba, trong phòng bao đã có năm, sáu người vọt vào.
Sau đó dùng chân đá Hàn Phong xuống đất, giẫm lên người Hàn Phong. Đao Ba cười cười, sau đó giơ lòng bàn tay lên, tàn nhẫn giáng vào mặt Hàn Phong một bạt tai.
"Má mày lớn gan nhỉ? Lại dám ra tay với tao ư?"
“Anh Đao, không phải anh nói nếu em dẫn bạn học đến chơi thì sẽ không xảy ra chuyện không may gì sao?” Hàn Phong bị ăn cái tát này cũng nóng nảy, trực tiếp chất vấn.
Nhưng Đao Ba lại cười khẩy một tiếng, sau đó nhìn Hàn Phong với vẻ trêu ngươi.
"Ông đây nói mấy câu lừa con nít mà mày cũng tin à?"
"Các anh em cứ chọn tùy thích, nhìn trúng người nào thì tự mình ra tay đi."
"Chúng ta nếm thử trước, hiếm khi có cực phẩm đấy!"
Hàn Phong dù có ngốc đến đâu cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, sau khi giãy ra liền đứng dậy chỉ vào Đao Ba.
"Đao Ba, mẹ nó, mày gạt tao à?"
“Binh!” Đao Ba thấy Hàn Phong dám mắng mình, liền cầm chai bia trong tay đập vào đầu Hàn Phong. Hàn Phong lại bị đập ngã xuống đất.
“Mẹ nó, mày còn dám hô to gọi nhỏ với ông đây à?” Đao Ba đi lên đá vào người Hàn Phong một cú. . Đọc truyện tại # TRUМtruyeЛ . v n #
"Được, hôm nay ông đây sẽ để cho mày nhìn xem, mở mang kiến thức, cũng coi như là phúc phần của thằng nhóc mày."
“Anh em, hôm nay chơi tập thể, thế nào?” Đao Ba cởi áo, lộ ra một hình xăm lớn.
Và năm người còn lại cũng bắt đầu cởi quần áo, khiến bốn cô gái nhóm Thi Thi sợ tới mức thét chói tai liên tục.
Giờ khắc này, một cỗ hối hận và tuyệt vọng dày đặc nổi lên trong lòng Hàn Phong. Nếu hôm nay cậu ta không mang bọn Thi Thi đi cùng thì sao chuyện này sẽ xảy ra?
Nhưng cậu ta không dám gọi cảnh sát vì biết rõ bối cảnh của đối phương.
Mà cậu ta cũng không dám nói với gia đình, vì chuyện hôm nay nhất định sẽ trở nên ầm ĩ.
Đám người Thi Thi đang phản kháng, hiện trường vô cùng hỗn loạn. Hàn Phong quỳ rạp trên mặt đất, không hiểu vì sao, bóng dáng của một người đột nhiên hiện ra trước mặt cậu ta.
"Nhớ kỹ, lần sau đập vỡ kính của người ta đừng để bị nhìn thấy."
Sau đó trong lúc hỗn loạn, Hàn Phong nhanh chóng gửi một tin nhắn đi.
“Má, thế quái nào mà mày còn dám thông báo cho người khác?” Đao Ba thấy Hàn Phong gửi tin nhắn, hung hăng giơ chân đạp nát điện thoại của Hàn Phong.
Bây giờ đã là mười giờ, Lạc Tú đang ngồi xếp bằng trên bàn thiền định, đột nhiên điện thoại rung lên, vốn dĩ Lạc Tú không thèm nhìn.
Tuy nhiên, âm thanh vang lên đúng lúc khiến Lạc Tú cảm thấy hơi khát. Vì vậy anh xuống giường chuẩn bị đi rót nước, nhân tiện liếc nhìn điện thoại một cái.
Trên điện thoại: Thầy Lạc cứu mạng, Đế Hào, phòng bao số ba!
Lạc Tú cau mày, đây là học sinh nào?
Vốn dĩ Lạc Tú không muốn quản, nhưng nghĩ lại thì thấy không đúng, bởi vì hôm nay vừa mới họp phụ huynh nên chắc hẳn không ai có lá gan lớn như vậy mà gửi loại tin tức này để trêu chọc mình.
Sau đó, Lạc Tú gọi một cuộc điện thoại qua.
"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!"
Lạc Tú cúp điện thoại, trong lòng đã có phán đoán, xem ra thật sự có người đã xảy ra chuyện.
Ngay lập tức, Lạc Tú gọi vào điện thoại của Quảng Khôn.
Bởi vì địa chỉ của Đế Hào, Lạc Tú không biết nó ở đâu.
Nếu thực sự đã xảy ra chuyện, trước tiên anh phải biết nơi này rốt cuộc là ở đâu mới được.
Đúng lúc đoạn này là địa bàn của Quảng Khôn, hẳn là Quảng Khôn biết.
"Alo, cậu Lạc? Sao lại nhớ gọi điện thoại cho tôi thế?" Lúc này, Quảng Khôn đang ở ngâm mình trong bồn trái ôm phải ấp.
"Hỏi anh một địa danh, chắc là anh khá quen thuộc. Đế Hào ở đâu?"
“Có chuyện gì vậy?” Quảng Khôn nghi ngờ hỏi.
"Gặp chút chuyện."
"Cậu Lạc, Đế Hào ngay tại cửa khẩu Hải Đường. Đó là chỗ của tôi. Cậu Lạc, cậu yên tâm đi, tôi sẽ gọi người tới gấp." Quảng Khôn nhanh chóng cúp điện thoại.
Trong lòng thì khẩn trương đến mức tận cùng.
Ngàn vạn lần đừng là người dưới trướng của mình không có mắt đắc tội với cậu Lạc nha, người ta đã gọi điện thoại hỏi tới địa bàn của mình luôn rồi.
Quảng Khôn nhanh chóng gọi vào điện thoại của Đao Ba, nhưng không ai trả lời cuộc gọi.
Trong nháy mắt Quảng Khôn toát mồ hôi lạnh.
"Má nó, thật sự đã xảy ra chuyện sao?"
“Gọi người, nhanh lên, Đế Hào, nhanh lên cho ông. Nếu hôm nay xảy ra chuyện lớn, tụi mày cũng chẳng vui vẻ gì đâu!” Quảng Khôn gần như không có thời gian mặc quần, thuận tay túm lấy một cái quần bỏ chạy.
Mà sau khi Lạc Tú cúp điện thoại, vèo một cái, anh đã biến mất trong phòng ngủ rồi.
Với tốc độ hiện tại của Lạc Tú, trong khoảng thời gian ngắn gần như nhanh hơn ô tô gấp mấy lần.
Ở cửa sau của trường Uất Kim Hương, chiếc xe sang trọng màu đen chậm rãi lái tới, dừng lại bên đường cái.
“Đi thôi anh bạn, đến giờ chúng ta làm việc rồi.” Hai người đàn ông vạm vỡ tóc vàng mặc vest đen bước ra khỏi xe.
"Ôi, Allen của tôi, anh vẫn còn nhát gan như vậy à, lại còn mang theo súng tiểu liên?"
“Cẩn thận một chút bao giờ cũng tốt.” Thân thủ của hai người quả thực có thể nói là rất tốt. Bức tường cao hai mét lại trèo qua ngay tức khắc, nhanh đến mức bảo vệ ở cửa sau còn không nhìn rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.