“Cậu Lạc, có người muốn gặp cậu.” Đây là điện thoại của ông Diệp.
“Ồ? Ai?” Lạc Tú trả lời điện thoại.
“Người của cấp trên.” Diệp Kính Bình nói.
“Ừm, được.” Lạc Tú không hỏi thêm, cũng không tại sao muốn gặp anh.
Nhưng câu trả lời tiếp theo lại khiến cho Diệp Kính Bình khó xử.
“Cậu Lạc, nếu cậu tiện thì đến đây một chuyến được không, bọn họ đang ở đây chờ cậu.” Diệp Kính Bình gượng cười nói.
“Không tiện. Ông giúp tôi chuyển lời đến bọn họ là nếu muốn gặp tôi thì tự mình đến gặp, tôi không có thời gian để đi gặp mấy người không liên quan.”
Lạc Tú cúp luôn điện thoại, không phải vì không nể mặt Diệp Kính Bình mà bởi vì anh cũng chẳng phải người rảnh rỗi gì, cũng không phải hễ ai kêu anh là anh sẽ đi gặp họ ngay.
Hơn nữa, tính tình của Lạc Tú chính là như vậy. Nếu không vui thì cho dù là cấp trên hay cấp dưới, hoặc ngay cả người trên trời thì Lạc Tú cũng chẳng có hứng thú để đi gặp mặt.
Còn Diệp Kính Bình đã cố gắng truyền đạt một cách uyển chuyển cho người đàn ông và người phụ nữ trước mặt ông ta.
“Hừ, thật là một tên phách lối!” Người đàn ông ngồi thẳng lưng, toàn thân toát lên cảm giác anh dũng oai phong, mạnh mẽ vang dội.
“Huấn luyện Phi Long, cậu ấy là người được đích thân Tô giáo chỉ tên, hay là cậu…”
“Hừm, tôi không quan tâm anh ta là người do Tô giáo đích thân hay không đích thân chỉ tên, Phi Long tôi chỉ biết nắm đấm. Chúng tôi đi gặp cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337318/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.