Nếu Lạc Tú đã ở phòng số tám thì ông ta cũng không dám tới làm phiền Lạc Tú.
Nhưng dù sao thì cũng phải thay đổi cách nịnh bợ Lạc Tú.
Vì vậy, ông chủ của Hải Nguyệt Tiểu Trúc đã mang đến hai bình rượu Mao Đài.
“Ha ha, các vị, tôi tặng các vị hai bình rượu này, mọi người cứ từ từ thưởng thức. Trong kho không đủ thì tôi sẽ cho người đi lấy thêm, lát nữa sẽ đưa qua đây. Không quấy rầy các vị nữa, cứ thong thả dùng bữa đi ạ.” Nói xong ông chủ cung kính lui ra.
Thay vì nói bình rượu và mấy câu nói ấy là tặng cho đám người này, chi bằng nói tặng riêng cho Lạc Tú thì đúng hơn.
Nhưng đám người Từ Văn Binh lại không nghĩ như vậy.
“Được đó Văn Binh, ông chủ của Hải Nguyệt Tiểu Trúc có lai lịch rất lớn, không ngờ lại tự mình tới tặng rượu cho cậu.” Có người bạn học nịnh bợ.
“Đúng vậy Văn Binh, cậu cũng đâu phải là người thường, đã là siêu cấp rồi đó.”
Lúc này cả đám bắt đầu cười cười nói nói, mà Lạc Tú lại bị gạt sang một bên, thậm chí chẳng có ai rót rượu cho anh.
Kết quả là, Lạc Tú như một kẻ xa lạ trong bữa tiệc này, thậm chí có thể nói rằng những người này còn coi Lạc Tú như không hề tồn tại.
Nếu như Lạc Tú có chút tiếng tăm thì mọi người cũng sẽ không lạnh nhạt với anh, đáng tiếc Lạc Tú chẳng có chút tiếng tăm gì nên mọi người mới khinh thường anh.
“Lạc Tú.” Lúc này, cuối cùng cũng có người đi tới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337315/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.