“Ôi, chỉ là mấy chuyện cũ năm xưa đó mà.” Diệp Kính Bình thở dài, giống như không muốn nhắc tới.
“Ông nội, hay là để cháu gọi ba về dẫn quân đội qua đó, cháu xem họ còn dám không thả người ư?” Diệp Song Song tức giận hét ầm ĩ.
“Song Nhi, bây giờ chú ba của cháu vẫn đang ở trong tay bọn chúng, chắc cháu không biết, chúng thật sự dám giết người đấy.” Diệp Kính Bình bất lực thở dài.
Lạc Tú lại càng khó hiểu.
“Hồi tôi còn trẻ khoẻ đã đắc tội với một người nhưng lúc đó ông ta đấu không lại tôi nên cuối cùng xuất ngoại. Không ngờ bây giờ ông ta đã quay về, lại còn mang theo một cao thủ tông sư.” Diệp Kính Bình lắc đầu.
“Ông đã giao đấu với tên cao thủ tông sư kia ư?” Lạc Tú hỏi.
“Ha ha, cậu Lạc à, nếu tôi giao đấu với tên cao thủ kia thì chỉ sợ bây giờ không thể nói chuyện với cậu được nữa. Tôi chỉ giao đấu với ông ta, không ngờ từ biệt trong hai mươi năm mà ông ta đã học được ám kình.”
“Tôi bị ám kình của ông ta làm bị thương!” Diệp Kính Bình cũng bất lực, kẻ thù năm nào nay đã quay lại trả thù, nhưng ông ta không còn là đối thủ của người ta nữa.
“Thật ra người mạnh nhất chính là vị cao thủ tông sư bên cạnh ông ta, ngay cả súng ống đạn dược cũng không làm cho anh ta bị thương.”
“Chống đỡ được cả đạn ư?” Lạc Tú hơi kinh ngạc, anh có thể chặn được viên đạn là nhờ có khí tức hộ thể của Thái Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337309/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.