“Ồ?” Lạc Tú hơi nhướng mày.
"Anh bạn, nếu anh bằng lòng để lại tảng đá thì mọi chuyện đều dễ nói. Nếu anh không chịu để đá lại thì cứ đợi cảnh sát đến đây, phát hiện chỗ anh có gì đó phạm pháp, như vậy anh bạn có thể sẽ gặp rắc rối đấy.” Thạch Vương cười khẩy, anh ta đã sớm có tính toán rồi.
“Là sao?” Lạc Tú cũng rất tò mò, rốt cuộc Thạch Vương muốn làm gì.
"Viên đá vừa rồi tôi tặng cho người bạn kia là do tôi đã tỉ mỉ chọn lựa. Nếu người bạn kia đánh nát viên đá đó chắc là sẽ phát hiện bên trong có thứ rất thú vị, bột màu trắng!" Thạch Vương dựa vào đầu xe, có vẻ khá ung dung.
"Nhân tiện nhắc cho anh bạn nhớ, viên đá đó có dấu vân tay của cô gái kia. Khi tôi giao viên đá đó có đeo găng tay."
"Thế nào? Chờ cảnh sát tới, hay là dạy bảo cái gì, anh bạn tự mình lựa chọn đi." Thạch Vương đã có âm mưu từ sớm. Sao anh ta có thể dễ dàng để người khác lấy đi nguyên liệu trị giá một trăm triệu đó cho được?
Vì vậy, viên đá đã đưa cho Hạ Linh Lung đã bị động tay động chân. Đó không phải là đá thật mà bên trong đã cất giấu ma túy.
Hơn nữa khi đưa nó cho Hạ Linh Lung, anh ta đã đeo găng tay.
Dấu vân tay của Hạ Linh Lung đã để lại trên đó.
"Như thế nào? Suy nghĩ rõ ràng chưa?" Thạch Vương cười khoái trá nhìn Lạc Tú, như đang chờ Lạc Tú khuất phục.
Vốn dĩ Lạc Tú còn có hứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337306/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.