Mặc dù trời hơi tối nhưng đội trưởng Chu vẫn có thể nhìn rõ qua ánh đèn mờ ảo trong xe. Người lái xe này không phải chính là người đã chết đêm qua sao? Hiện tại thi thể của hắn vẫn đang ở trong nhà xác, sao có thể tới đây để câu khách chứ? Mặc dù đội trưởng Chu là một người đàn ông, nhưng anh ta vẫn hét lên trong sợ hãi. Mà phản ứng đầu tiên của Hạ Linh Lung là muốn mở cửa, nhưng dù cô ta có dùng sức như thế nào thì cửa cũng không thể mở được. "Lúc nãy tôi đã nói với các người rồi, nhưng các người không tin." Lạc Tú lại thở dài một tiếng, sau đó thở ra thật mạnh, rồi đột nhiên bẻ còng tay. Sau đó Lạc Tú bình tĩnh lấy ra một điếu thuốc mà châm, còn nhân tiện đưa cho đội trưởng Chu một điếu. “Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng với!” Đội trưởng Chu thậm chí cũng không dám nhìn Lạc Tú, giọng nói run rẩy không ngừng gầm lên, nắm chắc tay nắm cửa muốn mở cửa ra. Lúc này, người cảnh sát đang cúi đầu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Đó là một khuôn mặt đã thối rữa, có chút bùn đen trong đó, trong hốc mắt tối đen có một con rết chui tới chui lui. Nhìn thấy một màn này, đội trưởng Chu rốt cuộc nhịn không được nữa, không chỉ có sắc mặt tái nhợt mà còn đang tè ra quần. Điều này khiến Lạc Tú nhíu mày, cũng không có cách nào bình tĩnh được nữa. Vốn dĩ anh định hút xong điếu thuốc ở trong xe rồi mới đi ra ngoài, nhưng hiện tại hiển nhiên đã không còn cách nào khác. Anh đã đánh giá quá cao sức chịu đựng tâm lý của hai người này. Vứt tàn thuốc, Lạc Tú một cước đá vào cửa xe, cửa xe trực tiếp bị đá văng ra ngoài. Sau khi xuống xe, đội trưởng Chu bỏ chạy, bỏ lại Hạ Linh Lung ở phía sau. Lạc Tú lại duỗi tay nắm lấy cánh cửa bên ghế phụ, ầm một tiếng, cửa xe bị Lạc Tú làm vỡ nát. Nhưng không đợi Lạc Tú mở miệng, Hạ Linh Lung cũng bò ra ngoài chạy. Cảnh này khiến Lạc Tú nhìn mà sửng sốt một lúc. "Này, chạy cái gì vậy?" “Không phải các người vừa mới nói thế giới này không có ma, còn nói tôi nhát gan sao?” Lạc Tú hét lên ở phía sau. Nhưng hai người đó làm sao còn quan tâm đến chuyện này được, giờ phút này bọn họ sợ đến mức suýt khóc, trực tiếp bỏ chạy không còn bóng dáng. Lạc Tú nhìn về phía chiếc xe taxi. Tài xế ngửa cổ, đầu lưỡi đã rũ xuống ngực. Còn cảnh sát kia cũng quay đầu lại, gương mặt thối rữa cực kỳ ghê tởm. Điều quan trọng nhất là có một khuôn mặt ở phía bên kia của cửa sổ phía sau xe, khuôn mặt đó đúng là của đạo diễn đã chết. “Ha ha, anh không chạy à?” Tài xế lộ ra ánh mắt âm u, phát ra giọng nói trầm thấp. Lạc Tú rất bình tĩnh lại rút ra một điếu thuốc, sau đó châm lửa, từ từ phả một hơi khói thuốc vào trên mặt tên tài xế, mở miệng nói. "Tao sợ tụi mày bỏ chạy!" Đối phó với tà vật này quá đơn giản với tiên tôn như Lạc Tú rồi. Thậm chí Lạc Tú cũng lười ra tay, khí tức của Thái Hoàng Kinh nhẹ nhàng tán ra, những tà vật trước mặt lập tức hóa thành tro tàn. Chưa kể đến mấy con tiểu quỷ, cho dù là quỷ vương đến đây cũng chỉ có thể tan thành tro bụi. Trong lúc nhất thời. “Van xin anh, buông tha cho chúng tôi với, buông tha cho chúng tôi với!” Từng con lệ quỷ ngày thường cũng coi là giết người đoạt mệnh thành thói, trước kia đều là người sống xin tha với bọn chúng, nay vẫn là lần đầu tiên thấy bọn chúng xin tha với người sống. Tuy nhiên rõ ràng là không có tác dụng gì, bởi vì đối phương là Lạc Tú. Nếu như Lạc Tú đã có sát tâm, đừng nói là lệ quỷ, cho dù là người sống đến, Lạc Tú cũng sẽ không nhân từ nương tay. Bây giờ toàn bộ tiểu khu đầy ma quỷ khóc lóc kêu rên, bởi vì Lạc Tú gần như một tay một con, không con lệ quỷ nào có thể chống đỡ được Lạc Tú. Mà hai cảnh sát kia đã chạy xa rồi, đương nhiên Lạc Tú cũng không để ý tới họ. Dọn dẹp tất cả những lệ quỷ ở đây. Lạc Tú tản ra khí tức hộ thể của Thái Hoàng Kinh để cảm ứng một chút, sau đó lập tức tìm ra được ngọn nguồn. Đó là nhà để xe dưới lòng đất của tiểu khu, còn chưa được xây dựng hoàn chỉnh, ở vị trí phía đông nam là một hố sâu, dưới hố sâu bốc khói đen kịt, bốn phía là một đám lệ quỷ, tất cả đều tập trung ở đây. Thậm chí bốn phía còn có một ít xương trắng. Song Lạc Tú không sợ hãi chút nào. Dựa theo quy mô này, ngay cả một vị cao tăng đắc đạo hay đạo sĩ của Đạo gia có lẽ cũng không dám tới đây. Bởi vì ở đây đã hình thành một cái âm huyệt, chẳng qua đáng tiếc người gặp được là Lạc Tú. Ngay khi Lạc Tú chuẩn bị ra tay, đột nhiên những lệ quỷ này bị sương mù màu đen hấp thu, sau đó liền lui về trong nháy mắt, tất cả đều bị hút vào trong một cái quan tài. Chiếc quan tài nằm vắt ngang bên trong hố sâu, hẳn là đội công trình đã vô tình đào ra trong quá trình thi công, hơn nữa ngọn nguồn hẳn cũng là miệng quan tài này. Sát khí kinh người, lệ khí bên trong cũng khiến người ta khó có thể tới gần. Giờ phút này nhận thấy có người đến, trong miệng quan tài kia liên tục có tiếng móng tay cào cấu. Quan tài được dán đầy giấy bùa đen, nhưng lại có xích sắt dày cộp khóa chặt quan tài, Lạc Tú nhướng mày. Cương thi? Nhìn cái quan tài này thì chắc chắn đã có không ít tuổi rồi, thứ gì đó bên trong e là cũng đã sớm thành tinh. Ít nhất tuyệt đối không phải thứ mà đạo sĩ và cao tăng đắc đạo bình thường có khả năng đối phó. Mà bên trong quả thật cũng có một con cương thi, thậm chí đã có đủ linh trí nhất định, xem như một tiểu thi vương rồi. Tiểu thi vương như vậy, trừ khi dùng chân khí tiên thiên của Đạo gia hoặc là cao tăng của Phật môn dùng Xá Lợi áp chế, bằng không hoàn toàn không thể áp chế được nó. Lạc Tú đoán rằng vốn dĩ những ký hiệu này hẳn là còn phối với trận pháp gì đó để áp chế tiểu thi vương này. Chỉ là không biết tại sao, có thể lúc đội thi công đang thi công vô tình phá hỏng trận pháp, lộ ra miệng quan tài này. Bởi vì trận pháp hỏng rồi nên không áp chế được tiểu thi vương bên trong nữa. Mặc dù không thể ra ngoài nhưng cũng đã có thể hại người rồi. Mặc dù hiện tại tiểu khu này vẫn chưa được xây dựng xong, vả lại đất đai cũng thuộc sở hữu của Lạc Tú, vậy thì Lạc Tú đương nhiên sẽ không cho phép một tai họa như vậy ở trong này. Lạc Tú duỗi tay trực tiếp xé nát ký hiệu kia, sinh linh trong quan tài bỗng chốc hét lên một tiếng, phát ra âm thanh khặc khặc. Ngay sau đó, sợi dây xích trên quan tài bị đứt và chiếc nắp đột ngột bay ra ngoài. Sau đó là một âm thanh chát chúa như tiếng kim loại cọ xát vang lên trong không khí. "Khặc khặc khặc, năm trăm năm rồi, Đại Minh cũng tiêu vong rồi, cuối cùng, cuối cùng ta cũng có thể đi ra rồi." "Ta muốn cảm ơn ngươi đã thả ta ra ngoài. Cuối cùng cũng được tự do rồi. Dâng máu huyết của ngươi lên, ta có thể ban cho ngươi sự sống vĩnh cửu!" "Bùm!" Nắp quan tài bay lên, một cương thi cả người phủ đầy lông đen đứng thẳng dậy, răng nanh sâu, khuôn mặt khô quắc, khí đen trong miệng ngập trời. "Đến đây, bản tướng không giết ngươi, bản tướng ban thưởng cho ngươi." "Bùm!" Lạc Tú lấy lòng bàn tay làm đao, sau đó giơ tay chém xuống. Một cái đầu teo tóp với những sợi lông đen mọc đầy rớt xuống. Thi vương kia còn chưa nói xong đã bị Lạc Tú xử lý rồi. “Cho dù xuất hiện một thi vương chân chính cũng không điên cuồng như ngươi.” Lạc Tú khinh thường nói, không phải thực lực hiện tại của anh đã đạt đến mức có thể chiến đấu được với thi vương. Mà là Thái Hoàng Kinh vốn là chí dương chí cương trong thiên địa, thậm chí bên trong còn có khí tức của tiên pháp thần tắc. Trời sinh đã khắc chế được tà vật này, nên Lạc Tú đã có thể một chưởng trực tiếp chặt đứt đầu của cương thi này. Nếu thay thế thành một người có cùng thực lực, với thực lực hiện tại của Lạc Tú, Lạc Tú có thể sẽ chọn chạy trốn. Nhưng điều khiến Lạc Tú cảm thấy tò mò là làm sao lại có người trấn áp con cương thi này ở đây chứ? Lạc Tú đi vòng quanh quan tài một vòng, sát khí của cương thi kia tiêu tán, trong phút chốc hóa thành một đám tro đen. Cuối cùng Lạc Tú một cước đá văng chiếc quan tài. Ngay sau đó, hai mắt Lạc Tú sáng lên. Phía dưới quan tài kia có một tầng thủy tinh, thủy tinh trong suốt và lộng lẫy, nhưng điều quan trọng nhất là… bên trong thủy tinh có một đường tơ hồng. Giờ phút này, đường tơ hồng kia đang không ngừng bơi lội trong thủy tinh. "Thế mà lại là long mạch ấu niên!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]