Chương trước
Chương sau
Ngay khi Lạc Tú đứng dậy và thốt ra những lời này, những người trong giảng đường đã đổ dồn ánh mắt kinh ngạc về phía anh.

Phải biết rằng, đây là giáo sư Park nổi tiếng và trường đã chi rất nhiều tiền để mời ông ta đến đây.

Cho nên đừng nói là sinh viên, ngay cả hiệu trưởng nhìn thấy cũng phải cung kính.

Có thể nói, nếu chọc giận ông ta, đừng nói là một môn này, mà tất cả các môn cũng sẽ không lấy được tín chỉ.

Gương mặt xa lạ này sao dám đứng ra đối đầu với giáo sư Park chứ?

Giáo sư Park cũng sửng sốt, ông ta là một chuyên gia hóa sinh nổi tiếng quốc tế, một trong những luận văn của ông ta đã từng gây chấn động trong lĩnh vực của họ, địa vị của ông ta khá cao.

Nhưng nhìn Lạc Tú đứng lên, lửa giận của giáo sư Park càng thêm mãnh liệt, hôm nay lại có người tiếp tục khiêu khích tôn nghiêm của ông ta?

“Tôi quá đáng sao?” Giáo sư Park trừng mắt nhìn Lạc Tú với đôi mắt xám sáng ngời qua cặp kính dày cộp.

"Là sinh viên, cô ấy không có quyền đặt câu hỏi sao?"

"Đây là quyền cơ bản nhất của sinh viên, nếu như ngay cả quyền đặt câu hỏi, quyền giải thích cũng không có, vậy thì ở nhà xem video chứ đi học làm gì?" Lạc Tú tức giận nói.

"Ông không quá đáng, chẳng lẽ là người khác?"

Dù sao anh cũng từng là giáo viên, lão giáo sư này rõ ràng là đang thẹn quá hóa giận, dùng quyền áp bức người khác, làm sao Lạc Tú có thể không quan tâm được?

Lời nói của Lạc Tú rõ ràng khiến giáo sư Park cảm thấy khó chịu, quả thực, ngay cả quyền đặt câu hỏi cũng không có, chi bằng ở nhà xem video ở nhà và tự học.

Hoặc là mắng chửi sinh viên trước mặt bao nhiêu người, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này làm sao ông ta có thể lên lớp được?

Ông ta cay đắng nhìn Lạc Tú, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía cô gái.



“Cô ta có phải đang đặt câu hỏi đâu chứ?” Giáo sư Park đập bàn hét lên.

"Rõ ràng cô ta đang chất vấn!"

"Chú ý thái độ của ông, là một người đàn ông mà đi mắng chửi nạt nộ con gái nhà người ta à?" Lạc Tú mỉa mai.

Cô gái đứng bên cạnh rụt cổ lại, sau đó lấy hết can đảm nói:

"Giáo sư Park, em thật sự không chất vấn, chỉ đặt câu hỏi thôi."

"Cô còn dám ngụy biện?"

“Nói lại đi, cô hỏi gì?” Giáo sư Park lại đập bàn hét lên, gân xanh trên cổ nổi lên, như muốn ăn thịt người, cô gái sợ hãi rụt người lại.

“Giáo sư Park, em vừa hỏi, sinh vật có thể phát triển theo chiều nghịch sao?” Cô gái òa khóc, hiển nhiên là rất uất ức.

Lạc Tú đi tới, đưa ra một gói khăn giấy và nhìn giáo sư Park đó.

"Câu hỏi này có gì sai sao?"

“Có gì sai sao ư?” Giáo sư Park lặp lại.

"Xem ra cậu cố tình tới bới lá tìm sâu!" Park giáo sư cười lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào trên bảng đen dày đặc chữ mà nói.

"Nhìn vào lý thuyết của tôi đi!"

"Lý thuyết của ông?" Lạc Tú cảm thấy có chút buồn cười.

"Lý thuyết của ông là gì?"

"Lời của ông là thiên luật sao? Là chân lý sao?" Lạc Tú nói.

"Ngươi ta chỉ đưa ra một câu hỏi bình thường, trong miệng của ông liền trở thành chất vấn, tôi đề nghị ông nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi." Mấy loại ỷ mình có chút quyền là lên giọng, đương nhiên Lạc Tú cũng không thèm ăn nói nhẹ nhàng.

Nhưng lời này vừa nói ra, toàn bộ phòng học liền náo loạn, dù sao vị giáo sư này nổi tiếng kiêu ngạo.

Nếu cô gái nhỏ thực sự đặt câu hỏi bình thường, thì những gì Lạc Tú nói thực sự là đang nghi vấn giáo sư Park.

"Cậu chất vấn tôi?" Giáo sư Park không thể tin được, ông ta thực sự đã nhận được bằng thạc sĩ về nghiên cứu, thậm chí luận văn của ông ta còn được trao giải thưởng.

Không chỉ ở Triều Tiên, thậm chí trên thế giới, ông ta cũng là một chuyên gia có quyền uy nổi tiếng.



Bây giờ một sinh viên lại đang chất vấn nghi ngờ ông ta?

"Nếu như ông không điếc, tôi thật sự là đang chất vấn ông đấy!" Lạc Tú châm chọc nói.

“Oa!” Cả hiện trường đều xôn xao.

“Cậu ta điên rồi sao?” Bảy mươi tám mươi người trong giảng đường lập tức sôi trào.

"Trời ơi, đây là lần đầu tiên có người dám chất vấn giáo sư Park trắng trợn như vậy đấy!"

“Sinh viên mới này không muốn đi học nữa sao?” Một loạt thanh âm tràn đầy kinh ngạc và khó có thể tưởng tượng vang lên.

Hơn nữa, một số lớp bên cạnh đang trong giờ học, nghe thấy tiếng cãi vã nên cũng đang vây quanh ở đây.

Giờ phút này hành lang và cửa ra vào đều chật kín người, tất cả đều nhìn sinh viên mới này, sao dám ngang nhiên chất vấn giáo sư Park chứ!

"Được, rất tốt, dám chất vấn một chuyên gia quyền uy như tôi sao?"

"Cậu có biết sinh vật học là gì không?"

"Cậu có biết hóa học là gì không?"

“Tôi thấy ngay cả tế bào cơ bản nhất, ngay cả bảng tuần hoàn nguyên tố cơ bản nhất cậu cũng không biết đâu, vậy mà dám chất vấn ôi?” Giáo sư Park cười to trước sự tức giận của Lạc Tú.

Nhưng những lời này cũng cực kỳ châm chọc, chế giễu Lạc Túcó thể còn chưa học xong cấp hai.

Nhưng Lạc Tú là ai?

Nói thẳng ra, nếu Lạc Tú thực sự muốn bước vào thế giới khoa học, anh cũng đủ trở thành ông tổ của vị giáo sư này.

Cho nên Lạc Tú cũng châm chọc nói.

"Chất vấn ông thì làm sao?"

"Đây là lý thuyết quèn của ông hả?"

"Chứng minh sinh vật không thể sinh trưởng ngược?"

"Ta nghĩ ông chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi."

“Ý của cậu là, sinh vật có thể sinh trưởng ngược ư?” Giáo sư Park hiển nhiên bắt được sơ hở trong lời nói của Lạc Tú, dự định lợi dụng điểm này để sỉ nhục Lạc Tú.



Chỉ cần Lạc Tú dám nói đúng, thì anh sẽ rơi vào bẫy của ông ta, và chuyện hôm nay sẽ dễ dàng xử lý.

Ông ta là chuyên gia trong lĩnh vực này, cũng là giáo sư trong lĩnh vực này, nếu hôm nay ông ta không thể dạy sinh viên này một bài học thì mặt mũi biết để ở đâu?

"Đúng!"

Một câu nói đơn giản của Lạc Tú đã hoàn toàn khiến toàn bộ khán phòng và mọi người bên ngoài choáng váng.

"Cậu ta nói gì thế?"

"Có khi nào tức giận đến mức hồ đồ rồi không, nên mới dám nói lời vô nghĩa như vậy."

Dù sao nếu nói những thứ như sinh vật có phát triển ngược thì nhất định phải có lý thuyết, nhưng người bình thường biết rằng đây thực sự chỉ là một điều phi lý.

Ngay cả cô gái ở bên cạnh cũng kinh hãi, có chút áy náy nhìn Lạc Tú, vì giúp đỡ cô mà Lạc Tú đã hồ đồ đến mức dám nói ra những lời như vậy.

"Ha ha, tốt lắm, người trẻ tuổi, cậu biết cậu đang nói cái gì không?"

"Tôi tỉnh táo hơn ông nhiều. Tôi biết chính xác mình đang nói gì, và tôi chịu trách nhiệm về những gì mình nói." Lạc Tú không hề quan tâm đến những ánh mắt xung quanh đang nhìn anh như nhìn một kẻ ngốc.

"Được lắm, cậu không chỉ chất vấn tôi, còn dám chất vấn toàn bộ giới sinh vật học!"

"Được, nếu cậu dám nói chắc nịch như thế, vậy cậu có thể chứng minh cho tôi thấy, sinh vật có thể sinh trưởng ngược đi."

“Không chứng minh được thì lập tức rời khỏi đây, lập tức đến sân thể dục, xin lỗi tôi trước mặt toàn trường!” Giáo sư Park nghiêm khắc nói.

Hôm nay ông ta quyết định phải lập uy.

Cô gái ở một bên cạnh thấy chuyện trở nên lớn như vậy, vừa muốn kéo Lạc Tú lại, chủ động làm yên ổn mọi chuyện, lại nghe thấy Lạc Tú nói: "Được, nếu tôi không chứng minh được, ông muốn làm gì thì làm, nhưng nếu tôi có thể chứng minh, ông phải xin lỗi cô gái này, sau này gặp tôi phải gọi một tiếng thầy!" Lạc Tú nói một cách khinh bỉ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.