Vô số người xung quanh đều lắc đầu.
Bởi vì những lời Lạc Tú vừa nói quá ngông cuồng.
Ngộ nhỡ sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực đến, vậy thì anh sẽ thật sự không còn đường lui nữa.
“Ha ha, để tôi xem cậu có thể ngạo mạn được bao lâu?” Chu Càn Khôn cười khẩy.
"Chỉ cần sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực đến..."
"Haizzz, mấy người thật ngu ngốc."
“Mấy người đang đợi Dương Thiên Cương đúng không?” Lạc Tú khinh bỉ hỏi.
“Sao cậu dám gọi thẳng tục danh của minh chủ hả?” Võ thánh Vô Không lạnh lùng hỏi.
Ông ta không tin Lạc Tú thật sự dám tuyên chiến với Sở Tài Quyết Vũ Lực, càng không tin Lạc Tú có thực lực này.
“Chỉ là một cái tên mà thôi, có gì đâu mà không dám chứ?” Nhưng Lạc Tú lại chẳng thèm để tâm.
"Chẳng phải các ông đang hy vọng lão ta đến cứu các ông à?"
"Chẳng phải các ông định dùng ông ta để uy hiếp tôi à?"
“Vậy thì Dương Thiên Cương, ông còn không chịu ra ngoài ư?” Lạc Tú quay đầu lại, hét lớn về phía đám đông ở đằng xa.
Mọi người nhất thời mơ màng.
Ngay cả Chu Càn Khôn và võ thánh Vô Không cũng ngơ ngác. Đam Mỹ H Văn
Ý anh là sao?
Sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực đã sớm đến đây rồi ư?
Chuyện này sao có thể?
Nếu lão đã sớm đến đây, tại sao lại khoanh tay đứng nhìn?
E rằng lão đã sớm ra tay rồi chứ?
Nhưng Lạc Tú vừa mới dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/2882432/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.