Đám người nhà họ Thẩm đều đứng ở đây gào thét với Lạc Tú như thể Lạc Tú đã thật sự thất bại.
Lạc Tú nhìn đám người này, lắc đầu, có lẽ trong mắt bọn họ hoàn toàn không có cái gọi là tình thân.
Thẩm Nguyệt Lan đã cho bọn họ cơ hội cuối cùng, mà Lạc Tú cũng đã cho bọn họ một cơ hội.
Chỉ đáng tiếc bọn họ lại không biết trân trọng.
Cứ nghĩ rằng hôm nay anh nhất định sẽ thất bại.
“Thật đáng tiếc.” Lạc Tú lắc đầu trực tiếp quay người rảo bước đi, anh vẫn bước đi vô cùng bình thản, không giống như đi quyết chiến mà giống như đang đi thưởng thức sóng cao biển rộng, nước thủy triều lên xuống.
“Hừ, đến giờ này rồi mà vẫn còn giữ loại tư thái này à?”
“So sánh với Võ Thánh đã sống hơn trăm tuổi, cậu ta có thể sống sót được chắc?” Người nhà họ Thẩm ở phía sau châm chọc nói.
Thẩm Thiên Quân nhìn bóng dáng lạc tràn, trên mặt ông ta lộ ra một sự khinh miệt. Ông ta thừa nhận thực sự lúc trước ông ta đã quá sơ suất, quá coi thường Lạc Tú.
Ông ta cũng đã từng hối hận.
Nhưng mà hiện tại ư?
Ông ta đã leo lên được cây cổ thụ như Võ Thánh, một tên Lạc Tú nhỏ nhoi ông ta hoàn toàn không đặt vào trong mắt.
So sánh với Võ Thánh, Lạc Tú thật sự còn kém quá xa, huống chi hôm nay không chỉ có một vị Võ Thánh có mặt nơi này?
Thậm chí còn có cả người cầm đầu quốc tế theo lời đồn, Nữ Thần Tử Vong.
Ngày hôm nay, cho dù Lạc Tú có thủ đoạn thông thiên thì cậu ta cũng chỉ có thể táng thân tại vùng biển lớn này.
Đây chính là sức mạnh Võ Thánh.
Đây chính là thực lực và thế lực của Võ Thánh.
Dù sao những con người như vậy đều có bản lĩnh một kẻ giữ ải vạn người khó vào.
Xung quanh bốn phía đã tụ tập rất đông người, mọi người tấp nập gần như cả chục nghìn người. Các du thuyền trên biển đâu đâu cũng thấy bóng người đi lại nườm nượp.
Trận chiến hôm nay, cho dù là thắng hay bại đều đủ gây chấn động toàn bộ Hoa Hạ.
Bởi vì cả nước đều đang chú ý tới trận chiến đấu này.
Mọi nơi thậm chí đã bắt đầu cá cược, một loại là cược hôm nay là ai có thể giành chiến thắng.
Một loại là đặt cược xem hôm nay Lạc Tú có thể sống sót đi ra ngoài được không.
Thậm chí có người đã mở điện thoại để bật phát sóng trực tiếp, nhưng rất nhanh sau đó đã bị ẩn đi.
Có điều tỷ lệ đặt cược vào Lạc Tú cũng vô cùng cao, gần như là một so một trăm.
Bởi vì trước đó có một đoạn video ngắn nóng hổi đã lan truyền trên mạng miêu ta sự khủng bố của Chu Càn Khôn.
Đó chính là người đàn ông dù có ở trong vòng nguy hiểm vẫn có thể ung dung bình tĩnh.
Thực sự có thể nói quá khó để tưởng tượng nổi.
Từng con sóng biển xô dạt dào, ánh mắt tất cả mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía Lạc Tú.
Dưới ánh nắng chói chang, Lạc Tú bước từng bước về phía bờ biển, không một chút để ý tới hàng ngàn ánh mắt đang nhìn mình.
Đối với anh mà nói, trường hợp này đã quá bình thường.
Bỗng nhiên ở trên mặt biển phía xa xa nơi tiếp giáp giữa trời và biển chợt xuất hiện một vệt sáng trắng.
Vệt sáng kia chói mắt lạ thường, xuyên qua toàn bộ mặt biển, dài khoảng chừng mấy chục dặm.
Ban đầu mọi người con tưởng mình bị hoa mắt, hoặc là do ánh nắng mặt trời chiếu xuống sinh ra chiết xạ quang học.
Nhưng dần dần mọi người đã phát hiện điểm lạ thường.
Theo vệt trắng kia càng ngày càng gần, mọi người bất chợt mới phát hiện đó hoàn toàn không phải chiết xạ quang học gì cả.
Đó là sóng thần!
Sóng biển cuộn lên cao mấy chục mét, độ cao còn cao hơn tòa cao ốc, giống như một bức tường nước sừng sững dường như muốn càn quét cả trời xanh.
Khí thế cuồn cuộn kinh thiên động địa ào tới.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này đều cực kỳ chấn động. Nếu như sóng thần thật sự đổ ập qua đây vậy thì thành phố vùng duyên hải này chắc chắn sẽ không còn gì nữa.
Sóng thần cao như vậy, uy lực chắc chắn có thể san bằng thành phố ven biển này ngay lập tức.
Rất nhiều người đều hoảng sợ khi nhìn cảnh này, thậm chí đã có người sợ tới mức bắt đầu tháo chạy ra ngoài.
Nhưng mà làn sóng thần này lại không ập vào mà nó bất chợt dừng lại ở trên biển cách bờ không xa.
Loại sức mạnh tự nhiên có thể dời non lấp biển, phá hủy tất cả này khiến cho mọi người đứng đây đều cảm thấy da đầu tê dại trong nháy mắt. Mọi người ban đầu còn bàn tán sôi nổi giờ đã lặng ngắt như tờ. Hiện tại ai nấy đều ngẩng đầu nhìn về phía con sóng thần cao mấy chục mét kia.
Ở nơi đó có một người.
Mái tóc bạc như tuyết trắng, cả người mặc một màu trắng tinh đang khoanh tay đứng nhìn.
Võ Thánh, Chu Càn Khôn!
Rõ ràng cơn sóng thần cao mấy chục mét này chính là do Chu Càn Khôn mang tới.
“Trước kia luôn có lời đồn rằng một mình Võ Thánh ở thời cổ đại có thể chiến thắng mười vạn đại quân!” Có một ông già mặc đồ thời Đường lên tiếng nói.
Ông ta ở trong nước là đại sư võ đạo đứng đầu, tuy rằng chưa phải là tông sư nhưng lại được người ta tôn sùng.
Bởi vì ông ta là một đại sư võ thuật Trung Quốc, cả một đời dốc lòng nghiên cứu võ học cổ.
“Ha ha, loại chuyện quỷ quái này từ trước đến nay tôi chẳng tin đâu. Sống cả một đời tôi không bao giờ tin chuyện quỷ quái như thế. Chỉ có một thân một mình ở thời đại không có tinh thần thượng võ, làm sao có thể địch lại mười vạn đại quân cơ chứ?”
“Hiện tại tôi đã tin rồi.” Ánh mắt Đại sư võ thuật Trung Quốc tràn đầy chua xót, ông ta đã từng phát ngôn bừa bãi trên các phương tiện truyền thông, cái gọi là võ học cổ chỉ là nói quá lên mà thôi.
Hơn nữa uy danh của ông ta tự nhiên cũng được nhiều người ủng hộ cổ vũ.
Nhưng mà hiện tại nhìn con sóng thần cao mấy chục mét trước mắt, ông ta đã tin rồi.
Nếu như để cho làn sóng thần này quét qua thì số thương vong chẳng phải hơn mười vạn hay sao?
Đây chính là võ học cổ ư?
Là võ thuật Hoa Hạ chân chính.
Quá đáng sợ, còn chưa ra tay, chỉ mới ra mắt thôi đã đủ mang tới khí thế dời non xẻ núi.
Chưa nói tới ông ta, hàng ngàn người xung quanh đây giờ phút này đang nhìn Chu Càn Khôn cũng không dám hít thở mạnh.
Bởi vì cảnh tượng này thực sự quá đáng sợ, nếu như con sóng kia mà ập xuống, đừng nói là một người, cả mấy chục ngàn người sẽ bị đập chết trong chớp mắt.
Võ Thánh!
Quả nhiên danh bất hư truyền.
Rất nhiều người lộ ra vẻ mặt lo lắng nhìn sang Lạc Tú. Chỉ một chiêu thôi e là Lạc Tú hôm nay đã chắc chắn sẽ phải thất bại.
Đương nhiên cũng có người vui mừng, đặc biệt là người nhà họ Thẩm, đám người Thẩm Thiên Quân vô cùng sung sướng.
“Ha ha, Lạc Tú cậu cứ cuồng vọng tự đại đi, bây giờ đã hiểu chưa?” Thẩm Thiên Quân lẩm bẩm, trong mắt tràn ngập sự vui sướng khi người gặp họa.
“Thủ đoạn này, sức mạnh này, cậu lấy cái gì ra để đánh nhau với người ta?”
“Cậu có tư cách gì mà đấu với họ cơ chứ?”
Trong mắt Thẩm Thiên Quân đầy vẻ châm chọc, đây chỉ là sức mạnh của một Võ Thánh mà thôi.
Lạc Tú lại không quá để ý chỉ nhìn con sóng thần phía trước, trong mắt anh bình tĩnh như làn nước mùa thu, không hề nổi lên một chút gợn sóng nào cả.
“Ha ha, cậu chính là Lạc Tú?” Giọng nói Chu Càn Khôn trầm trầm vang lên mang theo cảm giác hư vô mờ mịt.
Nghe không ra được là âm thanh truyền tới từ đâu nhưng mà bốn phương tám hướng đều là giọng nói của ông ta.
“Cậu có biết mình phạm tội nghiệt gì không?” Chu Càn Khôn giống như một vị thần linh cao cao tại thượng, giờ đang lấy tư thái nhìn xuống chúng sinh để hỏi tội Lạc Tú.
“Tội nghiệt?” Lạc Tú hơi nhướng mày, nhìn Chu Càn Khôn cảm thấy rất buồn cười.
“Không đến thế giới như thế này của chúng tôi thì cậu hoàn toàn không biết được bản thân nhỏ bé đến thế nào. Tôi nói cậu phạm tội thì chính là cậu đã phạm tội.” Giọng nói Chu Càn Khôn lạnh băng chói tai nhưng lại mang theo khí phách kiêu ngạo bá đạo.
“Tôi khuyên ông nói chuyện cho cẩn thận.” Khóe miệng Lạc Tú xẹt qua một tia châm chọc.
Lời này vừa nói ra, tức khắc khiến chục ngàn người xung quanh thay đổi sắc mặt, đã đi tới bước đường này rồi mà Lạc Tú vẫn dám ngông cuồng như vậy ư?
Không nhìn thấy sóng thần cao mấy chục mét hay sao?
Một trận chiến này tuy rằng còn chưa bắt đầu, nhưng mà kết quả đã hiện ra trước.
Vốn dĩ rất nhiều người đang ôm một tia hi vọng đối với Lạc Tú, nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy con sóng biển kia, rõ ràng trong lòng bọn họ đã biết được, Lạc Tú chắc chắn sẽ thất bại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]