Lời nói của Lạc Tú khiến Điền Quan Vũ hoàn toàn không thể phản bác lại.
Khi anh ta đến đây, anh ta đã thề rằng trong ngày hôm nay nhất định sẽ đập phá cửa tiệm của Lạc Tú.
Hơn nữa ban nãy còn tỏ thái độ rất kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ đã biết được thân phận của Lạc Tú, ai dám đập phá nữa?
Ai lại có gan đi đập phá?
Đó chính là Lạc Vô Cực đấy!
Điền Quan Vũ tỏ rõ vẻ mặt cay đắng, không nói được một lời.
“Đập đi, không đập là đồ oắt con, đương nhiên anh không xứng làm thằng cháu oắt con của tôi.” Lạc Tú lại đá Điền Quan Vũ, đá anh ta bay thẳng đến chỗ Điền Dũng Trường.
Sau đó Lạc Tú nắm lấy đầu của Điền Quan Vũ, nhưng ánh mắt của anh lại hướng về Điền Dũng Trường.
“Tôi đánh anh ta ngay trước mặt ông thì sao nào?” Lạc Tú cười khẩy.
“Ông nói cho tôi biết thì sao? Tôi cứ đánh anh ta đấy, sao hả?” Lạc Tú tát mấy cái tát vào mặt Điền Quan Vũ.
Điền Dũng Trường có thể nói gì?
Hoặc sao ông ta dám nói chứ?
Giờ ông ta còn khó giữ mình, còn dám nói thêm gì nữa?
Trước đó ông ta còn ỷ vào thân phận của mình để doạ Lạc Tú.
Nhưng bây giờ thì sao?
So với Lạc Tú, ông ta chẳng là cái thá gì cả.
Lúc này Điền Quan Vũ đã bị đánh thành người tàn phế, Lạc Tú lạnh lùng nhìn đám người Điền Dũng Trường, ánh mắt lạnh như băng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/2882407/chuong-428.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.