Long khí cuồn cuộn trấn áp tứ phương, dường như có thể nghiền nát núi non.
Đám người đứng xem náo nhiệt đã bị luồng khí tức này áp chế đến mức toàn thân mềm nhũn.
Bốn vị tiên ở phương Bắc vẫn đứng ngạo nghễ ở đó, bọn họ đã sớm được long khí thai nghén, tất nhiên sẽ không sợ hãi, thậm chí còn vì thế được tăng thêm sức chiến đấu.
Trong mắt bốn vị tiên hiện lên vẻ cười trên nỗi đau của người khác, muốn nhìn thấy Lạc Tú bị áp chế đến mức quỳ rạp xuống đất, dù gì đó cũng là long khí, không phải là thứ mà loài người có thể chống đỡ, thậm chí rất nhiều sinh linh cũng không thể nào chống đỡ.
Nước trong hồ Thiên Trì đang chìm xuống, vì bị đè nén, long khí cuồn cuộn tràn tới, dường như có thể trấn áp cả trời đất.
“Cậu còn không mau quỳ xuống?” Bạch Tiên quát mắng, trong bốn vị tiên, ông ta là người có tính khí nóng nảy nhất, coi thường loài người, thậm chí là người có lòng thù địch nồng đậm nhất.
“Ha ha, chỉ có long khí mà cũng mơ mộng hão huyền Lạc Vô Cực tôi sẽ khuất phục ư?” Lạc Tú đứng ngạo nghễ trên mặt nước, hoàn toàn không lo lắng.
“Nói suông thì nhanh, để tôi xem cậu có thể kiên trì được bao lâu?” Rắn bà liên tục cười khẩy, cực kỳ tự tin, bởi vì không ai có thể chống lại long khí.
"Ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết thế giới rộng lớn?"
“Tia sáng như hạt gạo cũng ảo tưởng tranh giành với mặt trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/2882392/chuong-420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.