Nghĩ đến chuyện tối qua đã chắn một đao giúp Lạc Tú, Dương Như Vũ tức đến nổ phổi.
Thậm chí Dương Như Vũ còn hoài nghi, có phải gã này cố ý hay không.
Nếu không thì sao lại trùng hợp như vậy được?
Vừa mới tới, đã gặp phải họa lớn, rồi lại đẩy rắc rối sang bên khác?
Dương Như Vũ thở phì phì đi về phía Lạc Tú, chuẩn bị ra tay tung một đòn với Lạc Tú rồi nói tiếp.
Nhưng ngay lúc này, Dương Thiên Cương lại ngăn cản Dương Như Vũ lại.
“Lão tổ, tối hôm qua anh ta?” Dương Như Vũ có chút không phục.
“Ông biết.” Dương Thiên Cương không phải kẻ ngốc, đương nhiên cũng biết rõ chuyện tối hôm qua.
“Ông thấy tư chất cậu ta cũng không tệ lắm.” Dương Thiên Cương chắp hai tay sau lưng, mở miệng nói với vẻ ngạo nghễ.
“Lão tổ, đừng nói ông có lòng yêu tài, định nhận anh ta làm đồ đệ đấy chứ?” Dương Như Vũ vừa nghe thấy lời này có gì đó không đúng, tức khắc mở miệng nói với vẻ kinh ngạc.
Dương Thiên Cương không trả lời, mà chỉ từ tốn mở miệng nói.
“Thoạt nhìn thì tay chân và cơ thể cậu ta có vẻ chẳng có chút sức lực nào, và cũng đã bỏ lỡ cái tuổi tốt nhất để luyện võ, gân cốt đã sớm định hình, mặc dù có luyện đi nữa, thì thành tích sau này cũng chẳng có gì ghê gớm.”
“Nhưng ông thấy tính tình cậu ta cũng không phải quá tệ, phải biết là, người trẻ tuổi như cậu ta bây giờ, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/2882357/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.