Trương Thục Phi cũng cảm thấy Lạc Tú hơi keo kiệt, nhưng cô ta vẫn đổi chủ đề.
“Em với anh đi tìm một khách sạn để nghỉ ngơi trước đi.” Trương Thục Phi nói.
“Thục Phi, con quay lại đây.” Mẹ của Trương Thục Phi lạnh lùng gọi cô ta lại.
Thấy Lạc Tú không có phản ứng, cuối cùng Trương Thục Phi lựa chọn quay lại, không đi cùng Lạc Tú.
Nhìn thấy Lạc Tú bỏ đi một mình, Trương Thục Phi không thể chịu đựng được. Dù sao thì Lạc Tú cũng không quen cuộc sống ở đây, anh đến Tân Châu tìm cô ta, đêm nay nghỉ ngơi ở đâu cũng là chuyện lớn.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn thở dài, Trương Thục Phi, thôi thì mày hãy từ bỏ đi.
Anh ấy và mày thực sự không phải là người cùng một thế giới!
Sau khi Lạc Tú bỏ đi, mẹ của Trương Thục Phi lập tức nghiêm mặt, cầm túi trà lên, không thèm giữ lại mà thay vào đó ném ra ngoài cửa sổ.
“Đêm nay để cậu ta ngủ ngoài đường đi.”
“Mấy lá trà này hả? Mất mặt.”
“Thục Phi, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, tên họ Lạc này không xứng với con. Mẹ là người từng trải, con hãy nghe mẹ khuyên, hãy quên cậu ta càng sớm càng tốt.”
“Người như cậu ta, cả đời này sẽ chẳng có tiền đồ.” Mẹ của Trương Thục Phi luôn coi thường Lạc Tú, đã vậy còn có Trần Hữu đang theo đuổi con gái mình nên nếu so sánh Lạc Tú với Trần Hữu thì phân chó còn không bằng.
“Mẹ của sắp nhỏ, đây đều là chuyện của đám trẻ bọn chúng, bà có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/278136/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.