“Này Mộc đạo hữu, ngươi lần mò cái gì ở đó vậy? Nếu còn không đi thì khôngtheo kịp bọn đội trưởng đâu.” Kim Phi Dao nhíu mày, cực kỳ không vuinhìn một nam tử đang ngồi xổm bên bụi cỏ, cúi người tìm gì đó.
“Đến đây, đến đây, Kim đạo hữu, ngươi xem!” Nam tử gần ba mươi tuổi, mày rậm mắt to, chạy tới đưa cho nàng xem thứ gì đó trắng bóng.
Kim PhiDao liếc mắt nhìn, hóa ra là một đống sâu to bằng ngón tay cái, trắngtrẻo mập mạp, bỗng dưng nổi giận đùng đùng, “Mộc đạo hữu, ngươi chần chừ là vì mấy con sâu này hả? Bắt nó làm gì? Để ăn à?”
Mộc đạo hữungẩng đầu, kinh ngạc nói; “Không ngờ Kim đạo hữu cũng biết, xem ra làđồng đạo rồi. Cái này ăn rất ngon, mỗi lần ta ra ngoài đều tìm một ítvề, còn có thể phơi làm lương khô.”
“Ai nói ta là đồng đạo, ta không thèm ăn mấy thứ này.” Kim Phi Dao nắm chặt nắm tay, không thể nhịn được nữa, quát lên.
Người này tên Mộc Tiểu Thạch, là người của đội bốn mươi tư, tính tình khôngxấu nhưng lại keo kiệt đến cực hạn. Mọi người cùng ra ngoài làm nhiệmvụ, hắn thì ngay cả cành cây cũng nhặt về làm củi đốt, dọc đường gặpchổi cùn rế rách gì hắn cũng lấy.
Chim bay trên trời, quả trêncây, ngay cả sâu bọ trong đất hắn cũng nhặt về. Kể cả giữa đường gặp thi hài của tu sĩ, bộ đồ rách nát trên người nạn nhân cũng bị hắn cởi ra,cất vào túi trữ vật như bảo bối. Có vài lần hắn còn ngồi suy ngẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946970/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.