“Đường tỷ, tổ phụ cũng là vì sự phồn vinh của gia tộc, ngươi thân là một phầntử của gia tộc, cống hiến cho gia tộc thì có gì là sai? Ngươi không nhìn xem lúc trước đã làm phải chuyện gì, không có tôn ti trật tự, bất trung bất hiếu, làm mất hết thể diện nhà chúng ta.” Kim Phi Văn đổi giọng,bắt đầu chỉ trích.
Kim Phi Dao lại cười cười, “Dựa vào cái gì?Dựa vào cái gì mà bắt ta hy sinh vì các ngươi? Gia tộc đã làm được việcgì cho ta đâu, sao ta phải dùng thân mình để đổi lấy quang minh đại đạocho các ngươi? Ta không phải là kẻ ngu ăn phải thuốc độc, không biết suy nghĩ.”
“Đồ bất hiếu nhà ngươi!” Phía sau đột nhiên có tiếng rống giận dữ.
Kim Phi Dao quay người lại, hóa ra là đại bá của nàng dẫn theo một đám hộviện sau khi được Kim Phi Văn truyền tin đã vội vàng chạy tới bắt người. Mà kẻ đi truyền tin chính là một thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi, Kim Phi Dao nhìn thấy hắn đi bên cạnh đại bá, cúi đầu gập người, bộ dángcúc cung tận tụy thì tức giận đùng đùng.
“Bốp!” Nàng tiến lên tát hắn một cái thật mạnh, mắng: “Đồ hỗn đản nhà ngươi, ta đối tốt vớingươi như vậy mà khi bán đứng ta lại hí hửng như thế.”
Kim PhiDao không hề nương tay, một tát hạ xuống liền đánh hắn nghiêng người,phụt một tiếng phun ra một ngụm máu lẫn với răng, lập tức một bên mặtsưng vù lên, hắn ôm mặt lúng búng khuyên nhủ: “Tỷ, tỷ đừng làm loạn nữa. Tổ phụ nói, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946961/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.