“Ta có quên gì không? Không thể để người khác biết ta đã từng ở đây. Đúngrồi, viên đá, viên đá ném hắn.” Kim Phi Dao mặc bộ quần áo rộng thùngthình, sốt ruột tìm tới tìm lui trên mặt đất, nhặt hết mấy viên đá nhỏnàng dùng để ném lên.
Sau đó, nàng không kịp xem xét phương hướng, vội vàng chạy vào giữa đám cây cối, chạy trốn nhanh như chớp.
Cũng khó trách nàng hoang mang rối loạn như vậy, Hư Thanh các là một mônphái đỉnh đỉnh đại danh ở Nam Sơn giới, cũng là một nhánh của Lạc Tiênđiện. Trong năm hòn đảo nổi phía trên thành Lạc Tiên, chính hòn đảo nhỏtrồng đủ loại thanh trúc, tao nhã rất khác biệt đó là hang ổ của HưThanh các.
Kim Phi Dao nghe nói môn phái này rất ít đệ tử nhưngkhông có ai không phải là nhân tài vạn dặm mới tìm được một. Nếu khôngphải là thiên linh căn hoặc dị linh căn thì ngay cả tư cách đặt chân lên đảo cũng không có. Ở đó còn không có cái gọi là đệ tử ngoại môn, tất cả đều là chân truyền đệ tử.
Nghĩ đến việc bị bọn họ hiểu lầm mìnhgiết chết chân truyền đệ tử của họ, một chuyện nàng không thể gánh vácđược, nàng tự an ủi: “Người không phải ta giết, chắc chắn không phải dota ném đá đến chết. Đúng, lúc ta đến thì hắn đã chết rồi, ta cùng lắmchỉ là mượn gió bẻ măng thôi. Hơn nữa ta lại không để lại manh mối gì,hẳn là sẽ không nghi ngờ đến ta.”
Sau khi biết đối phương làngười của Hư Thanh các, nàng cũng không nghĩ đến việc trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946942/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.