Chương trước
Chương sau
“Ta có quên gì không? Không thể để người khác biết ta đã từng ở đây. Đúngrồi, viên đá, viên đá ném hắn.” Kim Phi Dao mặc bộ quần áo rộng thùngthình, sốt ruột tìm tới tìm lui trên mặt đất, nhặt hết mấy viên đá nhỏnàng dùng để ném lên.

Sau đó, nàng không kịp xem xét phương hướng, vội vàng chạy vào giữa đám cây cối, chạy trốn nhanh như chớp.

Cũng khó trách nàng hoang mang rối loạn như vậy, Hư Thanh các là một mônphái đỉnh đỉnh đại danh ở Nam Sơn giới, cũng là một nhánh của Lạc Tiênđiện. Trong năm hòn đảo nổi phía trên thành Lạc Tiên, chính hòn đảo nhỏtrồng đủ loại thanh trúc, tao nhã rất khác biệt đó là hang ổ của HưThanh các.

Kim Phi Dao nghe nói môn phái này rất ít đệ tử nhưngkhông có ai không phải là nhân tài vạn dặm mới tìm được một. Nếu khôngphải là thiên linh căn hoặc dị linh căn thì ngay cả tư cách đặt chân lên đảo cũng không có. Ở đó còn không có cái gọi là đệ tử ngoại môn, tất cả đều là chân truyền đệ tử.

Nghĩ đến việc bị bọn họ hiểu lầm mìnhgiết chết chân truyền đệ tử của họ, một chuyện nàng không thể gánh vácđược, nàng tự an ủi: “Người không phải ta giết, chắc chắn không phải dota ném đá đến chết. Đúng, lúc ta đến thì hắn đã chết rồi, ta cùng lắmchỉ là mượn gió bẻ măng thôi. Hơn nữa ta lại không để lại manh mối gì,hẳn là sẽ không nghi ngờ đến ta.”

Sau khi biết đối phương làngười của Hư Thanh các, nàng cũng không nghĩ đến việc trả lại đồ đạc của hắn, thậm chí còn chưa từng nghĩ nên để lại cho người ta một cái quầnlót. Nếu người của Hư Thanh các tìm được thi thể đệ tử, lại phát hiệnxác chết trần như nhộng thì sẽ phẫn nộ đến thế nào chứ.

Sơn mạch vô danh, rừng cây yên tĩnh sáng tỏ dưới ánh trăng.

Thi thể nam tử vô danh của Hư Thanh các nằm ngửa dưới tàng cây, ánh mắt vẫn mở to như trước, thân thể đầy máu, dưới ánh trăng trở nên có chút dữtợn.

Một con chim ăn xác chết đen sì bay tới, đậu lên ngực hắn,dùng cái mỏ bẩn thỉu rỉa mấy cái lên miệng vết thương của hắn, phát hiện thịt còn chưa hư thối liền cứ đứng trên ngực hắn, canh giữ đồ ăn củamình.

Đột nhiên, đồng tử của nam thi thể vô danh chợt co rụt lại, một đường tàn ảnh đi qua, con chim ăn xác chết trên ngực đã bị tay phải của hắn tóm lấy. Hắn chậm rãi đứng lên, bàn tay nắm cổ con chim nổi lên gân xanh, cỏ con chim lập tức bị hắn bóp nát.

“Dám nhục nhã tanhư vậy, dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển ta cũng phải tìmra người, băm thây vạn đoạn.” Bạch Giản Trúc phẫn nộ rít lên qua kẽrăng.

Hắn không ngờ lúc bản thân bị trọng thương chạy trốn tớiđây, sử dụng bí pháp để khôi phục thân thể, rơi vào trạng thái giả chếtthì không biết ở đâu rơi xuống một nữ hài, thân thể không chút che đậynện xuống đất cách đó không xa. Hắn còn nghĩ rằng nàng ta sẽ bị chết,không nghĩ tới mệnh lớn lại có thể đứng lên.

Trông hắn giống nhưđang chết, đồng tử còn giãn ra, nhưng kỳ thực không khác gì với việcngồi xuống bế quan cả. Hành động của Kim Phi Dao hắn nhìn thấy nhấtthanh nhị sở, ngay từ lúc nàng ném đá làm đầu hắn chảy máu hắn đã muốnmột tát đánh chết kẻ không biết trời cao đất rộng, cả gan làm càn này.

Chỉ tiếc hắn đang dính thương thế nguy hiểm, không thể dừng lại bí phápchữa trị, chỉ có thể nằm như một người chết để Kim Phi Dao vơ vét hết đồ đạc của cải.

Nhưng khi Kim Phi Dao phụt ra mà cười, Bạch GiảnTrúc đã tưởng không thể khống chế bản thân, sát khí điên cuồng tuôn ra,thiếu chút nữa khiến hắn tẩu hỏa nhập ma mà mất mạng thật sự. May mà hắn kịp thời ngăn lại, khởi động linh lực bức khí thế hung ác vào trong cơthể mới kéo lại được cái mạng này.

Cũng bởi vì thế nên sau khiKim Phi Dao rời đi hai canh giờ thì bí pháp mới hoàn thành, chậm hơnthời gian dự tính hơn một canh giờ. Mà chuyện đầu tiên hắn làm lúc tỉnhlại chính là đuổi theo Kim Phi Dao, giết chết nàng, đồng thời đoạt lạinhững thứ của mình.

Ném con chim đã chết đi, hắn há miệng phunpháp bảo bản mạng Vạn Lúc Lắc, không để ý tới việc tìm thứ gì đó chethân, ngự pháp bảo đuổi theo hướng Kim Phi Dao đào tẩu, còn tung hếttoàn bộ thần thức ra, quét ngang tất cả những sinh vật có linh lực trênđường đi, chắc chắn sẽ tìm được nàng.

Thân trúc của Vạn Lúc Lắckia xanh biếc, lóe ra quang mang chói mắt, mang theo Bạch Giản Trúc, phá không mà đi, để lại một đường lục quang đẹp mắt phía chân trời.

“Oa, thật là một pháp bảo phi hành lợi hại. Tu sĩ Trúc Cơ thật khiến ngườita hâm mộ, khi nào thì ta cũng có thể ngự khí phi hành như vậy chứ, thật hâm mộ chết mất.” Kim Phi Dao đang ở giữa một đám cây cối cách nơi gặpchuyện không may không xa lắm, tay đang cầm một miếng thịt nướng, vừa ăn vừa nhìn Bạch Giản Trúc bay ngang qua, đỏ mắt cảm thán.

Nàng chỉ nhìn thấy một dải sáng xanh lục và một bóng người mơ hồ, hoàn toànkhông ngờ người này chính là thi thể vừa rồi bị nàng ngược đãi.

Coi như mạng nàng lớn, vừa đi khỏi không lâu thì phát hiện bụng đói phát ra âm thanh rồn rột, trước mắt sao kim bay lượn. Nàng không tin lại vừakhéo bị Hư Thanh các phát hiện nên ngay tại chỗ đánh chết một con lợnrừng đi ngang qua, dùng hỏa viêm thuật đốt một đống lửa lên xong thìlinh lực trong người hoàn toàn khô kiệt.

Trong khi chờ thịt chín, nàng bắt đầu kiểm tra tình hình trong cơ thể. Quả nhiên, linh lực toànthân đã tiêu hao không còn, vừa rồi sử dụng hỏa viêm thuật cũng chỉ xuất ra được một đốm lửa bé tẹo. Hiện giờ nàng không có cả khả năng mở túitrữ vật, loại cảm giác không có linh lực này thật đúng là đặc biệt hưkhông nha.

Lúc thần thức của Bạch Giản Trúc đảo qua người nàng,do trên người nàng không có nửa phần linh lực nên trong ý thức của BạchGiản Trúc, nàng và con lợn con ngựa là như nhau, trực tiếp bị hắn bỏqua. Hơn nữa, Kim Phi Dao vì mải ăn mà quên thêm củi cho đống lửa, khiến lửa bị tắt ngúm, làm cho Bạch Giản Trúc không nhìn thấy có người ởdưới, bỏ lỡ thời cơ trả thù cực tốt.

Nếu biết thi thể bị nàng ném của Bạch Giản Trúc đang một lòng muốn lấy mạng mình thì chỉ sợ kể cảthịt rồng, Kim Phi Dao cũng không ăn nổi, làm sao có thể như bây giờ,vừa rắc gia vị vào đùi lợn vừa cao hứng ăn chứ.

“Rốt cục ngườinày trốn đi đâu vậy? Sao không thấy chút tăm hơi nào? Chẳng lẽ nàng tacó pháp thuật che giấu tu vi?” Bạch Giản Trúc tức giận đứng trong rừngcây, dưới chân nằm một gã tu sĩ đang hôn mê bất tỉnh, trên người chỉ mặc một cái quần lót.

Hắn tìm cả đêm không thấy Kim Phi Dao, banngày lại sợ bị người khác nhìn thấy mình không mặc quần áo nên đành phải đáp xuống rừng cây, vừa chữa thương vừa dùng thần thức tìm người. Nơinày thật sự quá hẻo lánh, đợi thật lâu mới tìm được một người, cũngkhông quản đó có phải là Kim Phi Dao không, hắn lập tức chạy tới.

Phát hiện đó là một gã tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ xa lạ, hắn liền thừa dịp người ta chưa kịp phản ứng mà đánh từ phía sau cho hôn mê, rồi đoạt quần áocủa người ta. Tuy nhiên, hắn không làm ra chuyện lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, ngoài chiếc quần lót thì cũng không lấy túi trữ vật củangười ta. Đương nhiên cũng có một phần nguyên nhân là hắn không để những thứ trong túi trữ vật của người kia vào mắt.

Nghĩ xung quanh đây ngoài thành Lạc Tiên thì không có thành trấn nào khác, hắn quyết địnhtìm dọc đường quay về thành Lạc Tiên, thừa dịp người này còn chưa tỉnhlại, chưa thấy bộ dáng của hắn, không cần phải giết người diệt khẩu,Bạch Giản Trúc bước lên Vạn Lúc Lắc, phi thân mà đi.

Ý định của hắn là đúng đắn, nhưng vấn đề là Kim Phi Dao lại không thể phán đoán theo lẽ thường, bởi vì nàng bị lạc đường.

Trong túi trữ vật của Bạch Giản Trúc không có bản đồ, Kim Phi Dao hoàn toànkhông biết mình đang ở đâu. Thật ra, cho dù có bản đồ thì cũng khôngchắc chắn nàng sẽ tìm được vị trí của mình trên đó. Cũng coi như là vậnmay của nàng, tránh thoát được sự truy giết của Bạch Giản Trúc, ngay cảbản thân nàng còn không biết mình đang ở đâu, phải đi đâu thì người khác sao có khả năng đoán được tâm tư của nàng, tìm được nàng?

KimPhi Dao cứ đi thế lung tung trong rừng. Dựa vào mặt trời để xác địnhphương hướng đối với nàng căn bản là vô dụng, bởi một khi mặt trời thayđổi vị trí thì nàng sẽ đi nhầm. Cuối cùng nàng cách thành Lạc Tiên càngngày càng xa, hao phí mất gần nửa tháng mới đi lạc tới một trấn nhỏ củaphàm nhân.

Trấn nhỏ gần vạn người, cũng có chút náo nhiệt. Nàngngồi ngoài trấn, cướp một chiếc ngựa thoạt nhìn có vẻ thuộc vể kẻ lắmtiền, đoạt túi tiền của người đó rồi ngênh ngang tiến vào trong trấn.

Mua quần áo rồi ở trọ, lăn lộn mấy ngày trong trấn nhỏ, nàng rốt cục thămdò phương hướng. Thế mới biết nếu mình cưỡi ngựa thì ước chừng phải mộttháng sau mới trở lại thành Lạc Tiên, xem ra tốc độ của Minh hỏa độn làrất nhanh, trong một đêm đã bay bốn năm ngàn dặm.

Đợi đến lúcnàng cưỡi ngựa quay về thành Lạc Tiên thì Bạch Giản Trúc đã sớm vì trong môn phái có việc, lại thời gian dài không đợi được nàng mà không còn ởchung quanh thành Lạc Tiên coi chừng nữa.

Ngọc phù vào Toàn Tiênmôn của Kim Phi Dao đã bị thiêu hoàn toàn, đành phải trước tiên đi lấybù một tấm, sau đó định đi xem xem Liễu Khinh Ba và Đinh Thiên Thành cócòn sống trở về không. Không đợi nàng mở miệng hỏi thăm, nghi trượngtrông coi các sự vụ của Toàn Tiên môn vừa nghe thấy tên của nàng đã lậptức kinh ngạc nói: “Ngươi còn sống!”

“Đạo hữu, ngươi nói vậy có ý gì? Chẳng lẽ ta chết mới là bình thường sao?” Kim Phi Dao mất hứng, sao lại có người như vậy, không chịu được khi người khác tìm được đườngsống trong chỗ chết sao?

“Không, ta không có ý đó. Nhưng ngươi có thể thoát được một kiếp từ tay tà phái, hơn nữa thoạt nhìn lại khôngchịu bất kể thương thế gì cho nên ta mới nhất thời kinh ngạc quá độ, Kim đạo hữu đừng giận.” Tên nghi trượng này cũng tự cảm thấy mình nói sai,vội vàng giải thích.

“Chuyện này đã lan truyền rồi sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Kim Phi Dao, nghi trượng đệ tử nói: “Hôm đóĐinh Thiên Thành mang theo thương thế về báo tin nhưng tin tức hắn cungcấp lại không chuẩn xác. Ban đầu cũng không biết đó là tà phái, chỉ cholà gặp phải người không giữ chữ tín. Đợi lúc môn phái phái người đến mới biết đó là người của tà phái, hơn nữa đều đã bỏ đi hết, chỉ còn lại mấy thi thể của người Linh Không phái. Liễu Khinh Ba được phát hiện ra ởmột nơi cách núi Cát Điểu vài trăm dặm, lúc đó thương thế rất nặng, chotới giờ vẫn đang hôn mê. Đinh Thiên Thành lúc về cũng chỉ còn nửa cáimạng, trưởng lão đã cho hắn mượn một cái động phủ dư thừa linh khí chohắn, giờ vẫn đang bế quan chữa thương.”

Sau đó, nghi trượng đệ tử nhắc nhở: “Kim đạo hữu, lần này không người nào của Linh Không pháithoát được, nghe nói chưởng môn của bọn họ muốn nghiêm tra việc này. Hơn nữa dường như còn đặc biệt quan tâm nơi đạo hữu thoát thân, tựa hồ cóquen biết với đạo hữu, nhưng giọng điệu lại không tốt, luôn luôn đánhđồng đạo hữu và người của tà phái. Nếu không phải có Đinh đạo hữu làmchứng thì bọn họ đã nhận định ngươi chính là người của tà phái.”

“Quá thối, bọn họ mới là người của tà phái. Nhiệm vụ lần này là do Liễu đạohữu rủ ta đi, đám ngu ngốc Linh Không phái kia ta còn không biết, làmsao biết bọn họ tới, đâu có liên quan đến ta.” Kim Phi Dao vừa nghe đãtức, Linh Không phái rách nát kia lại muốn đổ tội lên đầu nàng.

Nghi trượng đệ tử nhìn bộ dáng hổn hển của nàng, cười nói: “Trưởng lão cũngkhông tin, Kim đạo hữu là môn nhân của Toàn Tiên môn chúng ta, làm saocó thể để bọn họ đổ vạ. Tuy nhiên, đạo hữu đã bình an trở về cũng nên đi nói chuyện hôm đó với trưởng lão. Lúc tìm được Liễu đạo hữu thì nàng đã hôn mê, Đinh đạo hữu lại trốn ra từ sớm nên có một số việc phải cần Kim đạo hữu giải thích.”

“Chuyện này không thành vấn đề, dù sao cây ngay không sợ chết đứng.” Kim Phi Dao gật đầu đáp ứng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.