“Chuyện gì vậy? Sao lại bất động?” Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn bốn phía, dưới ánh sáng dạ quang thạch chỉ có thể nhìn thấy những sinh vật phù du chậm rãi trôi trong nước như bụi bặm. Trong nước phi thường yên tĩnh, ngoài đám bụi bặm đó thì ngay cả một con cá nhỏ cũng không có.
Điều này quá kỳ quái, kể cả là bất động thì trong nước cũng không thể có không khí trầm lặng như vậy được. Kim Phi Dao cẩn thận thò ngón tay ra khỏi minh quang bong bóng, làn nước im lặng bên ngoài khiến nàng cảm thấy rét lạnh. Nàng đầy bụng nghi hoặc thu lại ngón tay, chà xát lên đó, cẩn thận xem xét, không có gì dị thường.
Không có dòng nước, vậy thì tự mình bơi thôi. Ngồi xếp bằng trong minh quang bong bóng, vỗ vào Mập Mạp lúc này đã hiện thân hình, nói: “Mập Mạp, hiện tại trông cậy vào ngươi. Ngươi ra ngoài đẩy minh quang bong bóng trôi đi.”
“Ộp.” Mập Mạp kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt khó tin.
“Thế nào? Ngươi có ý kiến?” Kim Phi Dao nhíu mày, “Ngươi không đi chẳng lẽ ta đi sao? Ngươi là ếch, khí lực lại lớn, ngươi không đẩy thì ai đẩy?”
“Ộp ộp.” Mập Mạp chỉ vào thủy đạo tối như mực nhìn không thấy đầu, mở to hai mắt ra nhìn. Đáng tiếc nó có mở to mắt hơn nữa cũng không thay đổi được bộ dáng ngốc nghếch vốn có.
Nghe nó phản bác xong, Kim Phi Dao vẻ mặt không tin nhìn nó: “Ngươi lại nói tối quá nên sợ? Không phải ta nghe nhầm chứ? Thế này thì có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946811/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.