Chương trước
Chương sau
Việc Phan gia ứng phó thế nào với Võ gia xấu hổ thành giận thì Kim Phi Dao không biết, nàngchỉ biết là chưa cần Phan Di An đi náo loạn không chịu gả, Võ gia đãkhông muốn cưới nữa.

Việc Phan Trác Tuyệt đùa giỡn Thư Lôi đãkhiến trưởng bối Nguyên Anh của hai gia tộc phải ra mặt. Võ gia yêu cầugiết chết Phan Trác Tuyệt, kẻ đã nhục nhã nữ tử nhà mình; lão tổ củaPhan Trác Tuyệt làm sao có thể đồng ý, hơn nữa là do người nhà ngươiquyến rũ chắt trai nhà ta trước, việc cứ thế mà ầm ĩ kéo dài, đến cuốicùng, quan hệ hai nhà trở nên ác liệt, ngay cả Phan phu nhân cũng cắpđít về nhà mẹ đẻ.

Để chứng minh sự trong sạch của mình, Phan Dịch còn đi một chuyến đòi Thiên Cực tinh thạch, đương nhiên kết quả là bịđuổi đi, ai còn có ý trả lại đồ cho hắn được.

Việc này cứ nhưvậy, không ai giải quyết được gì, cả nhà Phan Dịch có thể an tâm coichừng tồn thức châu của tổ tiên, Kim Phi Dao cũng lấy được thù lao. Việc của Phan gia đã cung cấp cho Thế Đạo Kinh một đề tài quan trọng, vẻnvẹn hai tháng họ chủ yếu viết về việc này, làm cho sự tình càng ngàycàng loạn, khiến cho Kim Phi Dao đọc mà vui muốn chết.

Trongnhững thứ lấy từ Tàng Bảo tháp, ngoài khối lăng băng thạch kia thì còncó không ít đan dược thường dùng. Vậy tức là những thứ tốt đều ở trênlầu, lầu càng cao thì đồ càng tốt. Coi như nàng may mắn, khối lăng băngthạch này chuẩn bị dùng để luyện chế pháp bảo chứ nếu không thì đã ởtầng trên rồi.

Kim Phi Dao cẩn thận tách Thiên Cực tinh thạch bên ngoài ra, lộ ra lăng băng thạch bên trong, to khoảng nắm tay, bề mặtbóng loáng. Nhìn lăng băng thạch trên tay, Kim Phi Dao kinh hoàng, thứnày hình như nàng cũng có một khối.

Đúng thế, chính là hạt châunàng lấy được trong ao mỹ nhân ở Dung Thiên thạch, nàng nhanh chóng lấyhạt châu ngập tràn thủy tức khí ra, mỗi tay cầm một viên. Quả nhiên, hai viên đá giống nhau như đúc, đều tràn ngập thủy tức khí, trong suốt vôcùng.

Hai khối lăng băng thạch… Trong đầu Kim Phi Dao đột nhiênxuất hiện hình dáng một kiện pháp bảo rất thích hợp với lăng băng thạch. Vì thế nàng quyết định sẽ luyện hai khối lăng băng thạch quý giá nàythành bản mạng pháp bảo giống như vậy.

Tuy nhiên, ngoài việc vámột cái túi trữ vật và ép buộc tu sửa Cảnh Thiên huyễn bồn thì nàng chưa từng luyện khí gì cả. Nếu như lập tức dùng lăng băng thạch này để luyện khí thì có khả năng sẽ làm ra một đống rác, tốt nhất vẫn là phải đề cao trình độ luyện khí đến lô hỏa thuần thanh mới được.

Biện phápduy nhất để nâng cao trình độ luyện khí chính là ra sức luyện khí, nghĩtới những thứ nàng tồn trữ bao năm qua, có lẽ là rất nhiều rồi, có lẽnên lấy hết ra phân loại rồi sẽ bắt đầu trúc khí từ cấp thấp nhất.

“Mập Mạp, Đại Nữu, mau tới đây hỗ trợ.” Kim Phi Dao hạ quyết tâm, liền lấyhết tất cả túi trữ vật từ trước tới giờ ra, đi ra ngoài.

Bênngoài đã mọc lên một trảng cỏ xanh ngắt, thục thảo phấn ở đây còn tốthơn cả ở Nam Sơn giới, trong mặt cỏ còn có không ít hoa dại khoe sắc.

Niệm Khê đã gần mười tuổi, người thì lớn lên nhưng đầu óc vẫn vậy. Ngoài lúc ăn thì chỉ lặng lẽ tìm một nơi ngồi chờ Hoa Khê. Kim Phi Dao cảm thấyđời này sẽ không thể gặp lại Hoa Khê nữa. Lúc hắn ở Nam Sơn giới bịngười đuổi giết, tuy rằng hiện tại chiến loạn, sẽ không có ai có khảnăng để ý tới hắn nữa nhưng hắn cũng không biết Niệm Khê đang ở linh cấp giới, mà kể cả có biết thì cũng không thể dễ dàng tìm tới đây.

Nếu là nàng thì đã sớm từ bỏ chờ đợi, tuy nhiên suy nghĩ của yêu thú nàngkhông hiểu được, có lẽ là phải chờ tới lúc chết đi. Nhưng nhìn bộ dángcủa Niệm Khê, Kim Phi Dao thật không đành lòng nhìn khuôn mặt mĩ mạo đógià đi, suy nghĩ xem có nên mua cố nhan đan cho nàng ăn, nếu không thìhình ảnh một bà già ngồi đó ngóng trông thực khiến người ta không rét mà run.

Không để ý tới Niệm Khê vô dụng nữa, Kim Phi Dao đứng trêncỏ đổ hết các thứ trong đám túi trữ vật ra đất. Không làm thì khôngbiết, những thứ tồn mười mấy năm đúng là không ít, đã chất thành mộtđống như ngọn núi nhỏ.

“Mập Mạp, ngươi đi đâu rồi? Mau tới đây hỗ trợ.” Đại Nữu đã chạy tới, nhìn đống tạp vật, không nói hai lời liềnbắt đầu phân loại.

Còn Mập Mạp thì không biết đã trốn ở đâu, bịKim Phi Dao gọi thật lâu mới miễn cưỡng ngồi dậy khỏi đám cỏ. Nó vừa ănno, đang nằm phơi nắng, vừa mới ngủ đã bị Kim Phi Dao dựng dậy.

Nó ngẩng đầu nhìn núi tạp vật, cảm thấy cái đầu như to ra, sớm biết thếnày thì đã chạy ra ngoài bơi lội, tìm cá vàng muội muội chơi đùa rồi.

Nhìn bộ dáng nó là biết ngay nó không muốn làm việc, Kim Phi Dao liền nóivới Đại Nữu: “Không làm việc thì không được ăn cơm, lát nữa ta đưa ngươi và Niệm Khê ra tửu lâu ăn uống, để kẻ không làm việc ở nhà ăn cỏ.”

Mập Mạp hung tợn trừng mắt nhìn nàng, Niệm Khê cũng đâu có làm gì, xinh đẹp đúng là có ưu thế. Nó chậm rì rì đi tới, bắt đầu phân loại tạp vật. Tuy nhiên, tạp vật quá nhiều, nó nhặt nhặt được mấy cái, thuận thế liền nằm xuống, trong chốc lát đã ngủ mất.

Kim Phi Dao và Đại Nữu mồ hôiđầy đầu làm việc, đột nhiên nghe thấy ngoài đảo có thanh âm truyền tới,Kim Phi Dao đứng lên thì thấy Phan Dịch dẫn hai tôn tử tới, đang đứngtrên bến tàu.

“Sao bọn họ lại tới đây?” Kim Phi Dao có chút ngạcnhiên, liền dừng tay, thuận tiện cho Mập Mạp một cước, đá cho nó tỉnhrồi dùng thần thức mở một cánh cửa ngoài cấm chế cho ba người họ đi vào.

“Ba vị đạo hữu hôm nay thật hứng trí nha, sao lại rảnh rỗi tới đảo nhỏ của ta vậy?” Kim Phi Dao lau tay, cười hì hì hỏi.

Ba người bọn họ đã có hi vọng, tinh thần tốt hơn trước rất nhiều. Sắc mặtPhan Dịch thoạt nhìn rất tốt. Phan Di An vì được hủy hôn mà tâm tìnhcũng rất tốt, người lại càng thêm đẹp. Phan Trác Hoa vẫn còn làm hộ vệbình thường ở chủ trạch Phan gia nhưng cũng không còn giống như trướckia nữa, tâm chí đã kiên cường hơn nhiều.

Con người, đúng là chỉ cần có tư bản thì sống lưng sẽ thẳng hơn, tự nhiên thể xác và tinh thần cũng nhẹ nhàng khoan khoái.

Phan Dịch chắp tay với Kim Phi Dao: “Kim đạo hữu, hôm nay chúng ta tới đây là có việc muốn nhờ.”

“Tìm ta có việc? Mời vào trong, từ từ nói.” Kim Phi Dao mời ba người vàongồi trong đình viện, rốt cục cũng phải đuổi Niệm Khê đang nhập địnhđứng lên, bảo nàng đi pha trà và mang điểm tâm đến.

Vẻ ngoài mĩmạo của nàng khiến ba người Phan Dịch phải liếc mắt nhìn thêm vài lần.Quả nhiên là có thị nữ xinh đẹp thì chủ nhân cũng có thêm vài phần mặtmũi. Bảo sao có rất nhiều tu sĩ nghĩ nàng là phàm nhân nhưng vẫn muốn bỏ ra một số tiền lớn để mua nàng về làm thị nữ.

“Kim đạo hữu, xemra chúng ta tới không đúng lúc rồi, hình như ngươi đang bận việc.” Nhìnnúi tạp vật kia, Phan Dịch cảm thán vạn phần. Thật là người giàu có, lại có thể tồn được nhiều thứ như vậy, tuy đa số là tài liệu cấp thấp nhưng bù lại được ở số lượng lớn.

Phan Trác Hoa và Phan Di An tuy làngười của đại gia tộc nhưng đáng tiếc từ lúc sinh ra đã phải sống nhữngngày tháng nghèo khó khốn khổ, ngay cả đống tài liệu vứt đầy đất như rác rưởi kia cũng là lần đầu được thấy, liền từ đó tưởng tượng ra trongđộng phủ của tổ tiên có phải cũng là đồ tốt rải rác khắp nơi hay không,nếu vậy thì bọn họ phát lớn rồi.

Kim Phi Dao cười cười nói;“Không bận, chỉ là muốn phân loại chút thôi. Các vị đừng nhìn số lượngnhiều, thật ra tất cả đều là những thứ không đáng tiền ta đã tồn mườimấy năm rồi.”

Đúng lúc này, Niệm Khê bưng trà tới, Kim Phi Dao liền mời bọn họ, sau đó hỏi: “Không biết ba vị tìm ta có việc gì?”

“Là thế này, Kim đạo hữu, ngươi cũng biết tồn thức châu của tổ tiên ở trong tay chúng ta, nhưng vì thời gian đã lâu nên thần thức đã bị phiêu tánrất nhiều, nếu không tìm được dưỡng thần mộc thì có khả năng sẽ bị phiêu tán hết. Mà chúng ta lại không muốn tổ tiên cứ thế biến mất, cho nênmuốn thỉnh Kim đạo hữu giúp một việc.” Phan Dịch cũng không khách khí,trực tiếp nói ý định của mình.

Kim Phi Dao nghe xong, khó hiểu hỏi: “Phan đạo hữu, ta không có dưỡng thần mộc mà ngươi muốn nha.”

“Không phải chúng ta tới tìm Kim đạo hữu để tìm dưỡng thần mộc, chúng ta biết ở đâu có dưỡng thần mộc, muốn mượn sức của ngươi.” Phan Dịch giải thích.

Kim Phi Dao cười nói: “Không phải các ngươi bảo ta đi ăn trộm chứ? Loại việc này quá nguy hiểm, chỉ có thể làm một lần thôi.”

“Không phải, không phải là đi ăn trộm. Tổ tiên có để lại một động phủ, trongđó có rất nhiều của cải, dưỡng thần mộc cũng nằm trong số đó. Tuy khôngcách nơi này quá xa nhưng tổ tiên đã hạ cấm chế, hiện tại thần thức củahắn không đủ mạnh để ra ngoài chỉ điểm cho chúng ta phá cấm chế, chỉnhắc tới vài điểm mấu chốt, còn tất cả đều phải trông vào chúng ta.Nhưng ba người chúng ta thì ngươi cũng biết, chỉ có ta là tu sĩ Trúc Cơkỳ, hai người bọn họ vẫn Luyện Khí kỳ, chắc chắn không phá được cấm chế, vậy nên ta mới muốn mời Kim đạo hữu xuất thủ tương trợ.”

Nghexong lời Phan Dịch, Kim Phi Dao khó hiểu hỏi: “Tu vi của ta cũng khôngcao, tổ tiên các ngươi hẳn là Nguyên Anh kỳ chứ? Cấm chế do tu vi đóthiết chế thì ta làm sao có thể đánh cho nó mở ra được? Hơn nữa, cácngươi hẳn là nên đi tìm tu sĩ Kết Đan hoặc là Nguyên Anh kỳ mới phải,tìm ta thực không có chút nắm chắc nào.”

Sắc mặt Phan Dịch khóxử, do dự mãi mới nói: “Kim đạo hữu, tiền tài không thể để lộ ra ngoàinha. Với tu vi của chúng ta, lại thế đơn lực bạc, nếu tìm tu sĩ Kết Đanvà Nguyên Anh thì không phải là đưa dê vào miệng cọp, có đi không có vềsao?”

“Vậy sao các ngươi lại yên tâm bảo ta đi? Ta thoạt nhìncũng không thiện lương như vậy nha?” Kim Phi Dao tò mò, nhân phẩm củamình tốt vậy sao?

Lúc này thái độ Phan Dịch đã thoải mái hơn, “Là tổ tiên nói, người nói đạo hữu là người chính phái, sự tình gì chỉ cầnbàn tốt là nhất định có thể làm được. Trong động phủ của tổ tiên còn córất nhiều pháp quyết và bảo vật, sau khi mở cấm chế ra, đạo hữu có thểlựa chọn phục chế một phần pháp quyết cực phẩm, và có một đan phương cókhả năng đề cao một phần ba khả năng Kết Đan cũng có thể đưa cho đạohữu.”

Kim Phi Dao cũng không phải ngốc, đương nhiên biết đây làdo ảo ảnh kia dạy bọn họ nói. Tên kia ở cùng Kim Phi Dao mấy ngày, biếtnàng vì lợi mà cầu, chỉ cần có ưu việt thì tất nhiên sẽ đi hỗ trợ. Hơnnữa, nhân phẩm không quá xấu, đại khái sẽ không đột nhiên nảy lên tâm tư giết người đoạt bảo.

Nâng cao một phần ba Kết Đan, đây chính làthứ Kim Phi Dao muốn nhất, dù sao cũng có ảo ảnh chỉ điểm, muốn phá cấmchế của chính hắn hẳn là sẽ không quá khó khăn. Lại còn có pháp quyếtcực phẩm nữa, ba người này lại không đánh lại nàng, xem ra đi một chuyến cũng là có thể.

“Được rồi, ta và tổ tiên các ngươi có quan hệ, chút việc nhỏ đó đương nhiên ta sẽ giúp.” Kim Phi Dao cười, cao hứng đáp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.