“Bớt vô nghĩa đi, mau giao thân thể cho ta.” Phan Nguyên dù sao cũng xuấtthân danh môn thế gia, nếu tiếp tục đề tài này thì tự hắn cũng cảm thấykhông thoải mái. Tuy nhiên, dù thể diện rất quan trọng như đoạt xá vẫnquan trọng hơn, vẫn nên động thủ trước rồi tính.
Nghĩ vậy, Phan Nguyên liền xông tới Kim Phi Dao.
“Ngươi nằm mơ đi.” Kim Phi Dao quay đầu lại bỏ trốn, hai luồng nguyên thần bắt đầu truy đuổi ngay trong thức hải của Kim Phi Dao.
Thức hải củaKim Phi Dao chỉ có ngần ấy, một nửa lại bị minh hải màu lam chiếm cứ,không gian chạy trốn chỉ vẻn vẹn trong không gian trên mặt biển. Nguyênthần của Phan Nguyên to gấp đôi Kim Phi Dao, chạy cũng nhanh hơn nàng,chỉ nhẹ nhàng chạm vào một cái, nguyên thần của Kim Phi Dao đã bị nuốtmất một phần.
“A” Kim Phi Dao kêu to, liều mạng chạy trốn trongthức hải, nhưng Phan Nguyên lại đeo bám dai dẳng, thi thoảng lại xônglên cắn nuốt thêm một ít nguyên thần của Kim Phi Dao, cứ một bên trốnmột bên nuốt như thế, không lâu sau thì nhan sắc nguyên thần của Kim Phi Dao đã ảm đạm một nửa.
Lúc này Kim Phi Dao đã hoảng sợ thật sự,nguyên thần bị phai nhạt một nửa, kể cả không bị Phan Nguyên cắn nuốtthì cũng phải tốn gần mười năm bế quan mới tu bổ lại được. Nếu nguyênthần biến mất toàn bộ thì nàng cũng chỉ còn nước chờ chết. Thế nhưng ởtrong thức hải, nàng làm sao có thể xử lý được Phan Nguyên mạnh hơn vàilần kia.
Đúng lúc này, nguyên thần của Phan Nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946776/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.