“Tiên sư, ngươixem mấy thứ này đã mang lên được chưa?” Tiểu Mang thấy sắc mặt Kim PhiDao tựa hồ rất phiền chán, dè dặt cẩn trọng nói.
Kim Phi Dao nhìn các thứ xếp thành đống trên thuyền cá vàng, gật gật đầu. Tiểu Mangnhanh chóng chuyển đồ xuống, nàng chỉ sợ Kim Phi Dao tức giận sẽ khôngđể nàng mang đồ tới nữa, cuộc sống của nàng đều trông cậy vào những thứnày.
Nhìn Tiểu Mang cố hết sức ôm cái rương hoa quả, Kim Phi Daođẩy Đại Nữu lên, bảo nó đi giúp đỡ. Nhìn sang đống rau dưa chất như núitrên bến tàu, còn có từng tảng thịt to, nàng đột nhiên cảm thấy một ngày nào đó nàng sẽ bị đàn gia hỏa này ăn thành kẻ nghèo hèn.
Độtnhiên, Kim Phi Dao nhìn thấy Tiểu Mang ôm vài cái hòm rất đẹp đi lên,tiện miệng hỏi: “Đây là cái gì? Thoạt nhìn rất tinh xảo.”
TiểuMang đặt cái hòm lên bến tàu, sau đó mở ra cho Kim Phi Dao xem: “Ta cũng không biết bên trong là cái gì, đây đều là đồ của những công tử du hồkia nhờ ta đưa tới.”
Kim Phi Dao nhìn kỹ, vải sa bảy sắc sáng rọi chói mắt, lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, đủ các loại đá quý,trang sức, mỗi viên đá đều chứa đựng linh khí, không phải là đồ dùng của phàm nhân. Còn có vài thứ khác Kim Phi Dao không biết và một chiếc lọxinh xắn đựng phấn son.
“Mấy thứ này rất quý sao?” Kim Phi Daongồi xổm xuống, nhìn những thứ đẹp đẽ trong hòm, thuận tay cầm lên mộtbông hoa bạch ngọc.
Tiểu Mang nuốt nuốt nước miếng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946773/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.