Kim Phi Dao cũng mang theo Mập Mạp đi ra theo truyền tống trận. Ngồi lênthuyền cá vàng, nàng cúi đầu tiêu hóa những thứ nhìn thấy hôm nay.
“Tiên sư, bây giờ chúng ta quay lại Tiểu Thập đảo sao?” Tiểu Mang ngồi ở đầu thuyền, quay đầu hỏi.
“Không, chúng ta đi Thượng Tiên đảo.” Kim Phi Dao ngẩng đầu nói.
“Thượng Tiên đảo?” Tiểu Mang có chút nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi nhiều,vội vàng cho cá kéo thuyền hướng đến Thượng Tiên đảo.
Lên đếnThượng Tiên đảo, Kim Phi Dao hướng thẳng tới cửa hàng của Thế Đạo Kinh.Thế Đạo Kinh có một cửa hàng trên Thượng Tiên đảo, chỉ cần tùy tiện hỏithăm một người nào đó là có thể dễ dàng tìm được.
Đây là một gian hàng không lớn lắm, nằm trên một ngõ nhỏ, tuy đêm đã khuya nhưng dạquang thạch vẫn soi rọi trước cửa. Cánh cửa chỉ mở có một nửa, rất imắng, không có một bóng người.
Kim Phi Dao tiến vào, bên trongphòng chỉ có một ngọn đèn dạ quang màu vàng đặt ngay trên cái bàn lớn ởgiữa phòng. Trên bàn còn có đầy các loại ngọc phù và chồng chất các loại giấy tờ, tất cả đều là tình báo từ các nơi gửi tới.
Phía sau bàn có tiếng soàn soạt, tựa như có người đang viết gì đó, nhưng người bịcác thứ trên bàn che đi, lại vì ánh sáng của dạ quang thạch quá yếu nênkhông thấy rõ lắm.
“Có ai không?” Kim Phi Dao đứng trước bàn hỏi.
Người sau bàn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thuận miệng nói: “Đính kinh thìcứ tùy tiện tìm một tờ giấy trên bàn rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946766/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.