“Ta chờ ngươi quá lâu rồi, động tác nhanh chút, mau tới, đi lên mau chút nữa.”
Trong đầu Kim Phi Dao không ngừng truyền tới tiếng thúc giục làm nàng nghe mà phiền chán muốn chết, nhịn không được mắng to lên: “Kêu la cái gì, tađang vội muốn chết, còn nói nữa ta sẽ không lên.”
“A, cứu mạng!”
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm, Kim Phi Dao nhìn lại, hóa ra là lão tam trong bốn huynh đệ kia đã bị huyết yêu bắt được. Vô số huyết yêu bám lên, lập tức bao phủ cả người hắn.
“Lão tam!” Ba người còn lại bi phẫn kêu lên, lão nhị đã bước chân đi, muốn cứu lão tam ra khỏi đám huyết yêu.
Hắn bị lão đại giữ chặt, “Lão nhị, không thể tới đó. Lão tam đã không cònnữa, mau chạy đi, nếu không tất cả đều phải chết ở đây.”
Bốnngười bọn họ kết làm huynh đệ đã ba mươi mấy năm, sớm chiều ở chung,tình cảm sâu nặng, hiện tại trơ mắt nhìn lão tam bị huyết yêu cắn nuốt,ba người lòng đau như dao cắt, thống khổ vạn phần.
“Đi mau!” lãođại lôi kéo lão nhị, xoay người chạy về phía trước, nhưng vừa mới ngoảnh mặt đã nhìn thấy lão tứ vốn đứng ở tiền phương ngăn trở huyết yêu chobọn họ bị huyết yêu cắn mất một nửa đầu.
“Ta liều mạng với cácngươi!” lão nhị giật ra khỏi lão đại, ném một chồng phù chú lên, sau đócầm Hổ Chấn Thiên chùy vọt vào đàn huyết yêu.
Lão đại cũng không chú ý tới gì nữa, thét dài một tiếng, chui vào trong đám huyết yêu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946747/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.