Hai người vừa theo dõi bãi đất vừa nói chuyện tào lao, thấy tên tu sĩ họTôn bắt đầu lấy trận kỳ chuẩn bị bày trận, nếu để hắn bày trận thật thìđúng là phiền toái.
“Lữ Bá, đây cũng không phải là mộ phần tổtiên nhà ngươi, ngươi muốn làm gì?” có hơn ba mươi tu sĩ đi tới đây,thấy bọn Lữ Bá xuống tay trước, còn muốn ngăn cản bọn họ tiến vào, không ít tu sĩ liền vọt ra, liên hợp lại vây quanh năm người Lữ Bá.
Lữ Bá nghiêm mặt, cuồng vọng nói: “Sao? Các ngươi không phục? Ta là mộtnhân vật trên linh chiến bảng, các ngươi thì tính là gì, số người chếttrên tay ta còn nhiều hơn tất cả các ngươi.”
“Tiểu tử này thực tự kỷ, vị trí một trăm ba mươi tư kỳ thực chỉ mới giết ba, bốn mươi ngườilà nhiều nhất.” Bố Tự Du ngồi một bên, khinh thường nói.
Kim PhiDao nhìn hắn một cái, sau đó có chút hâm mộ nói; “Ba, bốn mươi người,lại có thể giết nhiều người Ma tộc như vậy, ta chưa từng giết một ngườinào, thực quá mất mặt.”
“Ngươi đừng có múa mép, mùi máu tươi trên người ngươi cũng đủ để sặc chết người, còn giả bộ cái gì.” Bố Tự Du vui cười nhìn Kim Phi Dao.
“Không thể nào.” Kim Phi Dao ngửi ngửi,không phát hiện trên người có mùi máu tươi, đột nhiên ý thức được mìnhbị đùa giỡn, nàng trừng mắt nhìn hắn vài lần, hung dữ nói: “Ít nói nhảm, hiện tại phải làm sao? Chúng ta có cần xông lên không?”
“Ngươiđúng là ngốc, không phải hai ta sẽ ẩn thân sao? Đương nhiên là ẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946718/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.