Bọn họ vốn định tới trấn Ô Cốc trước là để Kim Phi Dao mua một ít hàng hóa nhưng trên người nàng đã có ngọc kim cương thì không cần phải tới đó nữa. Vì thế, bọn họ liền sửa lộ tuyến, trực tiếp tới sơn mạch Ô Cốc, đợi sau khi từ địa giới Ma tộc trở về sẽ tới trấn Ô Cốc để xử lý hàng hóa mua từ Ma tộc.
Dọc đường đi, đôi sừng của Đức Hỉ vẫn để trên đầu Mập Mạp, nó không hề có chút khó chịu nào, ngược lại còn có vẻ rất cao hứng, ngay cả sờ cũng không cho ai sờ. Kim Phi Dao quá hiểu nó, nó sẽ không trả lại nữa, lại nghĩ đến lúc tới cấm giới mà Mập Mạp không cho Đức Hỉ lấy xuống thì đúng là hay ho.
Sơn mạch Ô Cốc liên miên không ngừng, vô cùng dài, nếu đi bộ thì có khi mất một tháng cũng không thể đi hết. Chính giữa sơn mạch có một quầng sáng ngăn cách hai bên, một bên là địa giới Nhân tộc, bên kia là địa giới Ma tộc. Bên dưới quầng sáng có vô số thi thể yêu thú và chim chóc, tất cả đều do đâm nhầm vào quầng sáng, bị cấm giới giết chết.
Thường xuyên có tu sĩ Luyện Khí kỳ tới chỗ quầng sáng này để tìm thi thể yêu thú, chỉ cần đi qua đi lại một lát cũng có thể kiếm được một đống linh thạch lớn.
Kim Phi Dao đi theo bọn họ đến trước quầng sáng, không cần bọn họ nhắc nhở, từng luồng sát khí bức nhân phát ra từ quầng sáng đã khiến nàng không dám tiến lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946694/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.