Dị tượng trên trời vẫn còn tiếp tục, cơ bản phải chờ Bạch Giản Trúc ổn định hơi thở thì dị tượng mới biến mất.
Trong lúc chờ đợi, Phong Vân Trúc nhàm chán nói: “Đại sư huynh, ta vừa bước vào Tứ Tượng Ưu Phiền kính là sẽ nhìn thấy Ngọc Châu, đó là do ta quá sợ nàng nên mới sinh ra ảo giác sao? Vậy sao sư đệ Lưu Thiên Trúc suốt ngày rối rắm chuyện cha mẹ hắn bỏ rơi hắn lúc hắn mới tuổi mà chỉ cần vào Tứ Tượng Ưu Phiền kính sẽ nhìn thấy cha mẹ hắn yêu thương chiều chuộng hắn? Có phải là điều gì mình mong muốn nhất sẽ tái hiện trong kính không? Nếu như vậy thì sao ta lại không thể nhìn thấy Ngọc Châu gả cho người khác?”
“Lần trước Thiên Trúc sư đệ rơi vào ảo giác gia đình êm ấm không thoát ra được, may nhờ có sư phụ xuất thủ mới có thể kéo hắn ra. Nhưng có một đoạn thời gian, hắn cứ vào Tứ Tượng Ưu Phiền kính là sẽ thấy cha mẹ hắn ngược đãi hắn, đối tốt với ca ca hắn, khiến cho hắn thống khổ vạn phần, không muốn đi vào nữa.” Mạc Ngữ Trúc nói xong, nghiêng đầu nhìn Lưu Thiên Trúc đang đứng cách đó không xa.
“Sắc mặt của hắn càng ngày càng nhợt, pháp bảo này của sư tổ đúng là quá phức tạp, quả thực chính là xằng bậy.” Phong Vân Trúc nhìn sang Lưu Thiên Trúc, thân mình gầy yếu của hắn giống như hồi nhỏ bị đói mà thành vậy, dù đã qua trăm năm vẫn chưa thấy béo lên tí nào, cứ cảm giác chỉ cần gió thổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946658/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.