Edit: Ladybjrd
“Cái gì cũng được?” Kim Phi Dao tò mò hỏi.
Hùng Thiên Khôn nghiêm cẩn gật đầu, “Đúng vậy, kể cả thứ mà muội cảm thấy không ai biết cũng có thể hỏi.”
“Huynh biết nhều thứ như vậy sao?” Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, pháp quyết không phải là thứ vừa nhìn là hiểu, pháp quyết có thể mua được trên thị trường lại chỉ là những thứ mà thường nhân đều biết, còn thứ tốt đều bị các môn phái hoặc cá nhân sở hữu giấu đi, không tùy tiện truyền ra ngoài.
“Muội chỉ cần hỏi, ta có thể giúp muội tìm câu trả lời là được.” Hùng Thiên Khôn không muốn giải thích nhiều về chuyện này, chỉ khẳng định lại lần nữa.
“Được, vậy huynh để ta nghĩ đã.” Kim Phi Dao bắt đầu suy nghĩ, chuyện Kim đan của mình nàng không muốn nói ra ngoài. Không biết xuất phát từ tâm lý gì nhưng nàng không muốn nói về nó với bất kỳ ai, lúc nào trong lòng nàng cũng có cảm giác muốn nói mà nói không nên lời. Còn pháp quyết thì nàng cũng không biết phải hỏi cái gì.
Đột nhiên, Kim Phi Dao nhớ lại đám rối gỗ bị nàng dùng làm củi nướng thịt, nếu có thể nghiên cứu thông suốt đám rối đó thì có thể để chúng chăm sóc linh thảo trong tiểu đảo nổi. Mấy mẫu đất kia vốn đã không rộng rãi gì, chút linh thảo vừa gieo, không có ai chăm sóc, cỏ đã mọc cao hơn cả người. Còn con kiến Giáp Tinh kia vẫn chỉ kéo linh thạch hạ phẩm, không biết có phải do không được chăm sóc tốt hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946572/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.