Nhưng phải đi đâu? Kim Phi Dao cầm một cái ô da thú đứng trong mưa, đây là thứ nàng tiện tay làm để che mưa. Nghĩ nghĩ, nàng nhớ lại ngày đó tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Kỳ Thiên các trước lúc chạy trốn đã rống to với mọi người, bảo mọi người chạy về hướng tây, nói vậy thì mục đích của nàng, Tam Chi thành hẳn là cũng ở phía tây. Tuy không biết chỗ này có phải là thần cấp giới hay không nhưng cứ đi về phía tây hẳn là không có vấn đề.
“Phía tây, nhưng phía tây là phía nào?” quyết định xong, Kim Phi Dao chống ô bắt đầu đi, nhưng phía tây ở đâu? Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vẫn đang mưa, không ngày nào tạnh. Nếu không phải phong cảnh nơi này khác hẳn thì Kim Phi Dao thực hoài nghi mình đã quay lại Lục Hình Ý động, mưa ở đây cũng giống trong đó, mãi mãi không dứt.
Mưa không ngừng, có nghĩa là không có mặt trời, không có mặt trời thì làm sao phân phương hướng? Kim Phi Dao vừa hùng tâm vạn trượng kêu xong, còn chưa đi được bước nào đã bị vây tại chỗ. Mập Mạp và Đại Nữu ngồi trên vai mắt lạnh nhìn nàng như nhìn kẻ ngốc.
“Ta nghĩ xem.” Kim Phi Dao vuốt cằm nhớ lại, không cần biết có phải là ngày ngày đổ mưa hay không, kiểu gì cũng có lúc mưa nhỏ mây mỏng. Mây mỏng…
“Ta thật là khờ! Trời mưa thì sợ cái gì, ta trực tiếp bay xuyên qua tầng mây, sau đó lại nhìn xem mặt trời ở hướng nào là được.” Kim Phi Dao cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946562/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.