Chương trước
Chương sau
Đội ngũ hộ tống Hải Lam Âm càng ngày càng lớn mạnh, giống như một đoàn quân bay trên bầu trời ngoại Thần giới. Do khí thế quá lớn, Hải Lam Âm cắn móng tay mong chờ yêu thú công kích mà không thành, bọn họ còn chưa tới gần, yêu thú đã bị dọa chạy mất, kể cả là yêu thú cấp tám cũng không tình nguyện đối mặt mấy trăm tên tu sĩ Nguyên Anh.

Trong lúc đi cũng có nhiều Thiệp điểu do Ma tộc nuôi bay tới, dừng ở phía xa quan sát lộ tuyến của đội ngũ. Bọn họ không hiểu nhiều tu sĩ tụ tập như vậy là có mục đích gì, có phải muốn tấn công địa bàn Ma tộc không, mà những tu sĩ nhàn rỗi không có chuyện gì cũng thuận tay giết không ít Thiệp điểu.

Không có yêu thú tập kích, không có Ma tộc quấy rối, đội ngũ thuận lợi vô cùng đi tới biên giới ngoại Thần giới.

Một vực sâu không thấy đáy, rộng hơn năm trăm trượng, sương mù lan tràn xuất hiện trước mắt mọi người, phía trên có một nhịp cầu treo. Mà ở bên kia cầu treo chính là Tam Chi thành trong nội Thần giới.

Tất cả các tu sĩ dừng lại ở bên cầu treo mà không trực tiếp bay qua vực sâu kia, vì thế Kim Phi Dao từ đầu vẫn luôn nhắm mắt ngồi trên thuyền Thông Thiên Như Ý rốt cục cũng mở mắt ra.

Mấy ngày gần đây Kim Phi Dao cơ hồ lúc nào cũng nhắm mắt dưỡng thần, người người đều cho rằng nàng đang minh tưởng, thật ra là nàng đang kéo dài thời gian ăn yêu đan. Những tu sĩ kia cứ như hổ rình mồi canh giữ bên cạnh, làm hại nàng không thể chạy đi liệp sát yêu thú, mà kể cả có thể đi ra thì yêu thú cũng đã sớm chạy xa vì sợ hãi rồi.

Lượng yêu đan tồn trên người không nhiều lắm cho nên Kim Phi Dao phải kéo dài thời gian, nếu không nhắm mắt minh tưởng thì bao nhiêu kim đan và Nguyên Anh chung quanh sẽ làm nàng nổi điên.

Nàng cảm thấy mình giống như một con sói lạc trong bầy dê, bên miệng đầy ắp đồ ăn mà lại không thể ăn, chỉ có thể chảy nước miếng đứng nhìn. Trong mười tám tầng địa ngục chắc chắn có chỗ chịu hình như vậy, khát không cho uống, đói không ho ăn. Dùng sức xoa tay lên mặt, Kim Phi Dao lên tinh thần, điều khiển Thông Thiên Như Ý ngừng trước cầu treo.

Ngụy An và Kim Phi Dao tiếp xúc nhiều hơn người khác, ý kiến của mọi người cơ bản đều truyền tới Hải Lam Âm thông qua hắn, cho nên lúc này Kim Phi Dao liền nhìn về phía hắn: “Ngụy đạo hữu, chúng ta ngừng ở đây làm gì?”

“Cái vực sâu này vô cùng kỳ lạ, nếu có tu sĩ bay qua thì thần thức và linh lực sẽ đột nhiên bị ngưng đọng, người sẽ rơi xuống vực, một đi không trở lại. Vì thế bên trên vực phải làm cầu treo để mọi người đi bộ vào trong nội Thần giới.” Ngụy An giải thích.

“Cũng vì thế nên đám yêu thú dày đặc ở ngoại Thần giới không thể đi qua vực sâu này mà vào nội Thần giới.” Ngụy An tiện thể đề cập đến một ưu điểm.

Nói như vậy khiến Kim Phi Dao cảm thấy thần cấp giới giống như một quả trứng. Lớp vỏ ngoài cùng chính là ngoại vân Thần giới, lòng trắng trứng là ngoại Thần giới, nội Thần giới trong cùng chính là lòng đỏ.

Mọi người sải bước trên cầu treo, tiến vào nội Thần giới, Kim Phi Dao cũng kéo Hải Lam Âm đi qua. Vừa xuống khỏi cầu treo, bước lên mặt đất nội Thần giới, một cảm giác mát rượi liền ập đến. Đây là linh khí nồng đậm tinh thuần, vô hình quấn quít trên người, linh khí nồng đậm như thế thực khiến người ta không muốn rời đi.

Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn không trung, trong lòng tràn ngập chờ mong với nơi này. Đúng là một nơi tuyệt vời, cho dù vẫn luôn hỗn chiến với Ma tộc nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến điều kiện tu luyện này. Hiện tại chỉ cần lấy được Kim Triền ti, đưa thư của Đông Ngọc Hoàng phái, cuối cùng đến quặng linh thạch lấy một ít linh thạch là có thể tìm một nơi non xanh nước biếc, đầy rẫy yêu thú để tĩnh tâm tu hành.

“Ngụy đạo hữu, chúng ta còn cách Tam Chi thành bao xa?” Kim Phi Dao thấy mọi người đi hết cầu treo là lập tức ngự pháp bảo, không hề có ý ở lại một khắc nào.

Ngụy An thầm tính qua, “Ba ngày, còn ba ngày là có thể tới Tam Chi thành.”

Kim Phi Dao nhìn bầy tu sĩ đầy trời đầy đất, cười khổ hỏi: “Ngụy đạo hữu, chẳng lẽ ngươi không thấy là quá nhiều người hay sao? Kể cả Đạo Đài sơn kia có tiền có thế, chỉ sợ bút tiền này sẽ biến hắn thành kẻ nghèo hèn. Các ngươi không thể khống chế nhân số sao, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sợ rằng không ai lấy được linh thạch.”

‘Chuyện này rất đơn giản, nếu Đạo Đài sơn không lấy ra được nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy thì có thể mở cửa linh quặng Tam Chi mấy ngày để mọi người tùy ý vào lấy. Lấy nhiều lấy ít thì dựa vào vận khí của mình, như thế hắn sẽ giảm thiểu phiền toái mà tổn thất cũng không quá lớn.” Ngụy An đã sớm nghĩ tới chuyện này, lúc này cũng không gạt Kim Phi Dao, trực tiếp đáp.

Kim Phi Dao lắc đầu cười nói: “Ngươi tính thật không sai, có lẽ ngay từ đầu đã có chủ ý này rồi. Biết rõ không có ai có thể lấy ra nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy lại còn đưa tới nhiều người thế này.”

“Kim đạo hữu nghĩ nhiều rồi, nếu số người không nhiều không ít, Đạo Đài sơn đưa tiền thưởng sẽ cảm thấy đau lòng. Nếu hắn không muốn đưa mà chúng ta lại không đủ nhân thủ, độ uy hiếp cũng không đủ thì không thể bắt buộc nhà hắn đồng ý mở cửa linh quặng Tam Chi.” Ngụy An lại nói.

“Đúng vậy, thiếu chút nữa thì ta quên mất là nhà ta có quặng linh thạch. Các ngươi chỉ vào lấy vài ngày, so sánh với mấy trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm này thì cha ta hẳn là sẽ đồng ý.” Hai người nói chuyện vốn không tránh Hải Lam Âm, vì thế nàng đang ủ rũ, nghe xong lập tức lên tinh thần.

Nghĩ những người này có thể không thu về nhiều linh thạch như vậy, dùng linh quặng là có thể đuổi đi, Hải Lam Âm lại vui vẻ trở lại.

Nhìn vẻ cao hứng không bận tâm của nàng, Ngụy An cười nói: “Những tiểu thư thiếu gia như vậy ở linh cấp giới rất nhiều, có vài nữ tu sĩ tu đến Kết Đan hậu kỳ là kết thành hôn thân với môn phái khác. Bọn họ căn bản không biết đến sự gian khổ của con đường tu tiên, làm việc ngây thơ. Nếu có người bên cạnh còn tốt, không có ai thì sẽ trở thành sơn dương chờ người làm thịt.”

“Không ngờ Ngụy huynh cũng là người có tình cảm, lời cảm thán này thực khiến ta có chút ngoài ý muốn.” Kim Phi Dao nheo mắt lại nhìn hắn.

“Chúng ta vẫn nên đi thôi, đến sớm thì xong việc sớm.” Ngụy An chỉ cười cười, cũng không nói tiếp mà lấy pháp bảo ra, bay lên không trung trước.

Kim Phi Dao quay đầu nhìn Hải Lam Âm rồi cũng mang nàng đuổi kịp mọi người.

Từ các cuộc chuyện phiếm của các tu sĩ, Kim Phi Dao đại khái có chút hiểu biết về nội Thần giới.

Do chủ nhân của các địa bàn thay đổi tương đối nhanh cho nên chỉ có những nơi có quặng linh thạch mới có thành trấn, còn những chỗ khác thì không có quặng linh thạch nên qua vài lần chiến hỏa là không còn gì. Trong toàn bộ nội Thần giới cũng chỉ có năm tòa thành quy mô lớn như Tam Chi thành, đó là tính cả bên địa bàn Ma tộc.

Đối với tu sĩ linh cấp giới mà nói, thần cấp giới chính là một địa phương giàu có và đông đúc, một nơi mà Nhân tộc và Ma tộc đấu tranh mấy ngàn năm không ngừng không nghỉ, ngươi tranh ta đoạt, cuối cùng vẫn không ai đuổi được ai. Nơi này có linh thạch thượng phẩm, vô số yêu thú, khắp nơi là các loại linh thảo quý hiếm, tất cả đều là đối tượng tranh đoạt của mọi người.

Thật ra, thần cấp giới chẳng phải đơn giản như Kim Phi Dao nhìn thấy, nội Thần giới và ngoại Thần giới mà Kim Phi Dao thấy chỉ là một góc của tảng băng. Phân giới thiên nhiên giữa nội Thần giới và ngoại Thần giới chỉ là một góc của ngoại Thần giới, mà ở ngoài kia, ngoại Thần giới là một vùng rộng lớn vô cùng vô tận, không có biên giới.

Suy nghĩ cả nửa ngày, Kim Phi Dao mới hiểu ra, hóa ra chẳng phải phía bên này vực sâu là nội Thần giới, mà nội Thần giới là do các tu sĩ tranh đoạt, thanh lý mà thành, là nơi tương đối an toàn, sau đó lại lấy vực sâu làm giới hạn. Một nơi chưa được quản lý thì bất kể là có vực sâu hay không, đều xem như ngoại Thần giới.

Mà những đảo nổi tạo thành thần cấp giới lại có diện tích lớn nhỏ không đồng đều, những cây cầy treo nối liền các đảo đều do các dây mây tự mọc mà thành, nếu không thì các tu sĩ cũng không có cách nào bay qua vực sâu kia mà làm cầu đến các đảo khác.

Nghe qua tựa hồ có chút phức tạp nhưng Kim Phi Dao vẫn phải biết, lúc nàng nghe nói có vài hòn đảo nổi chỉ rộng vài mẫu hoặc vài chục mẫu bị các tu sĩ chiếm đóng làm động phủ của riêng mình thì có chút tâm động.

Kim Phi Dao cảm thấy nàng cũng nên lo lắng chuyện tìm kiếm động phủ tu luyện, mỗi lần sử dụng công pháp là lại hắc khí tận trời, khiến cho ngay cả nàng cũng cảm thấy bản thân có vấn đề.

Tuy nhiên, trong người Kim Phi Dao giờ đây cũng không có công pháp gì tốt, không bằng trước tiên tu luyện thành Ma Thể Trúc Hình pháp đã, luyện thân thể thành pháp bảo mà dùng, như vậy sẽ giảm thiểu nguy cơ bị người khác phát hiện có liên quan đến Ma tộc, đợi sau này kiếm được tuyệt học gì đó sẽ đổi công pháp.

Minh hỏa thì sẽ dùng để giết yêu thú ở nơi không có người lúc thân phận chưa bại lộ, gặp phải trường hợp cần diệt khẩu sử dụng cũng rất tiện.

Làm như vậy, nàng lại biến thành thể tu, Kim Phi Dao tự nhiên mỉm cười. Đã nhiều năm không được an tâm ngồi một chỗ tu luyện, những ngày này sống quá hoang dại, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ có thể thành cùng bại gia tử.

Tam Chi thành quả nhiên là thành trấn gần linh cấp giới nhất, tuy vẫn phải ép buộc vài năm nhưng rốt cục Kim Phi Dao coi như đã tới đích, chỉ không biết tin tức bên trong ngọc phù có phải đã sớm trở thành rác hết hạn rồi không.

Tòa Tam Chi thành được bao bọc trong một quầng sáng hình tròn nằm lẫn giữa một rừng cây, tu sĩ bay qua bay lại bên trong quầng sáng như chim chóc.

Nói nó là thành thị thật đúng là không thích hợp, bởi vì lúc Kim Phi Dao chậm rãi tiến vào quầng sáng Tam Chi thành, dưới tầm mắt nàng ngoài cây cối thì vẫn là cây cối.

Không có nhà cửa, không có đường đi, chỉ có những gốc đại thụ to đến mười mấy, hai mươi người ôm, trên thân cây bị đào ra một đống hang cho người ở. Có vài cái động hơi rộng còn treo biển đề tên cửa hàng, mà phía dưới rễ cây cũng có không ít tu sĩ bày quán.

Tùy tiện tìm một nơi không người dưới tàng cây, trải da thú hoặc vải dệt ra, lại bày những thứ muốn bán xuống là thành một cái quán nhỏ. Những tu sĩ bày hàng quán thấp thì Kết Đan kỳ, cao thì Nguyên Anh kỳ, cũng giống như những tu sĩ Trúc Cơ trước đây, hoặc ngồi hoặc đứng sau quầy hàng của mình.

Cảnh này thực sự làm cho người ta không nói được lời nào, tu luyện mấy trăm năm, cuối cùng cuộc sống vẫn không khác gì với trước kia.

Hải Lam Âm cũng lần đầu tiên đến thần cấp giới, nhìn thấy một thành thị xinh đẹp lại kỳ lạ như thế, đã sớm mừng rỡ đến quên đi hết thảy, trái xem phải nhìn, tràn đầy hứng thú.

Lúc bay ngang qua một cửa hàng, Kim Phi Dao liền giống như bị sét đánh, nhất thời kinh hỉ vạn phần.

Đó là một cái cây có duy nhất một thụ động, bên ngoài treo một chiêu bài, trên đó viết ba chữ ngay ngắn chỉnh tề: Cảnh Vực cư.

Đây là bán giới tử cảnh vực.

Đúng là không phải gạt người, thần cấp giới thật sự có cửa hàng bán giới tử cảnh vực. Kim Phi Dao gấp đến độ muốn vào xem ngay lập tức xem bên trong rốt cục là bán cái gì, có phải là có vô số giới tử cảnh vực nghịch thiên khiến các tu sĩ mê muội hay không.

Hiện tại nàng chỉ có một ý nghĩ, chính là mọi người hãy đi nhanh một chút, mau chóng lấy linh thạch, yêu đan và Kim Triền ti, sau đó sẽ đến cửa hàng bán giới tử cảnh vực xem cho thống khoái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.